THƠ:
THÁNG HAI VÀ NỖI NHỚ
HUY THANH
Bây giờ vàng đá xanh xao
Người đi kẻ ở chênh chao cuộc tình
Ta đi một bóng khóc hình
Em về nước mắt thình lình như mưa
Khi không trời bỗng thay mùa
Nên quỳnh hoa cũng héo bờ tương tư
Lần tay đếm tuổi tạ từ
Nghe hồn tĩnh lặng sương mù bủa vậy
Một lần đá nát vàng phai
Bàn chân bỏ lại dấu hài dặm xa
Hoàng hôn buông khói nhớ nhà
Thấy người vạn dặm , thấy ta nghìn trùng
Vời trông một dáng thu dung
Tìm trong xác lá mảnh hồn cỏ cây
Hoang mang nỗi nhớ lưu đày
Mùa xuân thức giấc tháng hai rã rời
Những câu vàng đá em ơi
Biển xanh nào có nhắc lời rong rêu
Đồi sim tím ngắt cuối chiều.
Câu thơ nét chữ buồn hiu hắt lòng.
Tháng hai trời nổi cơn giông
Thấy ta lạc giữa nghìn trùng lao đao
Em về nắng úa chiêm bao
Ta như đồi núi bạc đầu thương thân.
.
HUY THANH