28/1/13

Thơ KHI ANH VỀ

THƠ

KHI ANH VỀ

HUY THANH

Khi anh về đá xanh mầu rêu cổ
Nén nhang buồn nghiêng đổ bóng liêu xiêu
Gíó mong manh se sắt sợi mưa chiều
Hoàng hôn bỗng khói hương làm cay mắt

Hương khói đó vào hồn  anh  huyễn hoặc
Khi  ngậm ngùi cân nhắc chuyện trần gian
Để đông qua ,xuân ,hạ đến thu tàn
Em khép mắt mênh mang sầu đáy huyệt?

Trăng tình anh chỉ còn vầng trăng khuyết
Không đủ soi những bước đến mê đường
Lạc lối về, chết đuối chốn u cung
Nên đánh rớt nụ cười trong tiếng khóc


Vẫn biết thế, mặt trời mai vẫn mọc
Không có em, hoa cỏ vẫn hẹn hò
Không có anh, trời đất vẫn nên thơ 
Tội hồn anh nửa vành  trăng thiên cổ


Em đi  rồi đồi sim hoa vẫn nở
Vết mực nào tim tím tuổi  thơ ngây ?
Anh cố tìm một làn chỉ trên tay
Xem vận rủi, vận may, ngày thay đổi?

Ngàn thông gọi lời kinh chiều sám hối
Núi đồi nào vời vợi khói mong manh
Lòng muốn quên nhưng không nhớ sao đành
Chân lê bước, hồn anh đành để  lại


Tiếng chuông chiều khơi hoài âm oan trái
Nén nhang tàn đành chia nửa đời nhau
Những buồn vui theo cuộc thế cơ cầu
Em  gởi lại trong vùng sâu cổ tích
.

Bước dạ hành chiếc giầy rơm trắng bạch
Chai gót đời , rỉ máu  gót chân hoang
Trăng cao nguyên trong chén rượu sắp tàn
Nên men ấy chứa chan đầy mộng mị


Khi anh về lạc loài dăm thế kỷ
Tóc còn xanh sao để trắng bụi đời ?
Tình còn nồng sao vội đã  tàn hơi ?
Nên khép mắt, buông trôi lời khát vọng


HUY THANH
  

Photobucket  
 
x_3d5eb2fd