THƠ:
NẾU EM VỀ
HUY THANH
em về cho lạnh giòng sông ấy
để thấy tình thơ chết ngọt ngào
để thấy ngày chưa qua biển động
khi đời chưa nhạt khúc ca dao
nếu anh còn trẻ sẽ dìu em
nhặt lá thông bay kín ngập thềm
tìm buổi trăng tàn chim sáo nở
tím mầu sim rụng giữa trời đêm
tìm cánh hoa sen, lũ bướm vàng
tìm mầu nắng đọng gió thu sang
tìm hơi gió chướng mùa đông lạnh
se sắt trên đồi núi hỗn mang
anh sẽ tặng em tiếng trống trường
tặng hồi kinh nguyện dứt hồi chuông
tặng đôi guốc nhỏ bàn chân ấy
cho bước đời sau chẳng ngập ngừng.
nhưng tiếc rằng anh chẳng còn xuân
tuổi xanh phơ phất gió lên đường
ánh trăng thơ ấu chìm nguyên thủy
tóc trắng theo đồi núi dửng dưng
hãy khẩy giùm anh mấy phím tơ
để đàn không trổi khúc ơ thờ
anh ru trên cánh nhung hồ điệp
em ngủ chơi vơi giấc mộng hờ
buồn anh trong mắt sầu vô hạn
trông về thăm thẳm một biên cương
chiều lên ngả bóng mây xa xứ
theo tóc em bay mấy viễn trường
dẫu biết ngày xanh đã úa rêu
đời nhau lạnh buốt tiếng tiêu thiều
mắt ai hoài niệm chiều sơn cước
lẩn khuất trong tim một cánh diều
anh làm lữ khách trước thành xưa
buồn em tư lự dưới trăng mờ
tình xưa mang nỗi niềm châu thổ
giọt đàn khảy vụn khúc tình thơ
HUY THANH