TRUYỆN DỊCH SONG NGỮ ANH VIỆT
MỘT CUỘC ĐỔI ĐỜI
(A .RETRIEVED REFORMATION)
TÁC GIẢ: O HENRY
NGƯỜI DỊCH: HUY THANH
1- NGUYÊN BẢN TIẾNG ANH:
A guard came to the prison shoe-shop, where Jimmy Valentine was assiduously stitching uppers, and escorted him to the front office.
There the warden handed Jimmy his pardon, which had been signed that morning by the governor. Jimmy took it in a tired kind of way. He had served nearly ten months of a four year sentence. He had expected to stay only about three months, at the longest. When a man with as many friends on the outside as Jimmy Valentine had is received in the "stir" it is hardly worth while to cut his hair.
"Now, Valentine," said the warden, "you'll go out in the morning. Brace up, and make a man of yourself. You're not a bad fellow at heart. Stop cracking safes, and live straight."
"Me?" said Jimmy, in surprise. "Why, I never cracked a safe in my life."
"Oh, no," laughed the warden. "Of course not. Let's see, now. How was it you happened to get sent up on that Springfield job? Was it because you wouldn't prove an alibi for fear of compromising somebody in extremely high-toned society? Or was it simply a case of a mean old jury that had it in for you? It's always one or the other with you innocent victims."
"Me?" said Jimmy, still blankly virtuous. "Why, warden, I never was in Springfield in my life!"
"Take him back, Cronin!" said the warden, "and fix him up wit outgoing clothes. Unlock him at seven in the morning, and let him come to the bull-pen. Better think over my advice, Valentine."
At a quarter past seven on the next morning Jimmy stood in the warden's outer office. He had on a suit of the villainously fitting, ready-made clothes and a pair of the stiff, squeaky shoes that the
state furnishes to its discharged compulsory guests.The clerk handed him a railroad ticket and the five-dollar bill with which the law expected him to rehabilitate himself into good citizenship and prosperity. The warden gave him a cigar, and shook hands. Valentine, 9762, was chronicled on the books, "Pardoned by Governor," and Mr. James Valentine walked out into the sunshine.
Disregarding the song of the birds, the waving green trees, and the smell of the flowers, Jimmy headed straight for a restaurant. There he tasted the first sweet joys of liberty in the shape of a broiled
chicken and a bottle of white wine--followed by a cigar a grade better than the one the warden had given him. From there he proceeded leisurely to the depot. He tossed a quarter into the hat of a blind man sitting by the door, and boarded his train. Three hours set him down in a little town near the state line. He went to the cafe of one Mike Dolan and shook hands with Mike, who was alone behind the bar.
"Sorry we couldn't make it sooner, Jimmy, me boy," said Mike. "But we had that protest from Springfield to buck against, and the governor nearly balked. Feeling all right?"
"Fine," said Jimmy. "Got my key?"
He got his key and went upstairs, unlocking the door of a room at the rear. Everything was just as he had left it. There on the floor was still Ben Price's collar-button that had been torn from that eminent
detective's shirt-band when they had overpowered Jimmy to arrest him. Pulling out from the wall a folding-bed, Jimmy slid back a panel in the wall and dragged out a dust-covered suit-case. He opened this and gazed fondly at the finest set of burglar's tools in the East. It was a complete set, made of specially tempered steel, the latest designs in drills, punches, braces and bits, jimmies, clamps, and augers, with two or three novelties, invented by Jimmy himself, in which he took pride. Over nine hundred dollars they had cost him to have made at ----, a place where they make such things for the profession.
In half an hour Jimmy went down stairs and through the cafe. He was now dressed in tasteful and well-fitting clothes, and carried his dusted and cleaned suit-case in his hand.
"Got anything on?" asked Mike Dolan, genially.
"Me?" said Jimmy, in a puzzled tone. "I don't understand. I'm representing the New York Amalgamated Short Snap Biscuit Cracker a Frazzled Wheat Company."
This statement delighted Mike to such an extent that Jimmy had to take a seltzer-and-milk on the spot. He never touched "hard" drinks.
A week after the release of Valentine, 9762, there was a neat job of safe-burglary done in Richmond, Indiana, with no clue to the author. A scant eight hundred dollars was all that was secured. Two weeks after that a patented, improved, burglar-proof safe in Logansport was opened like a cheese to the tune of fifteen hundred dollars, currency; securities and silver untouched. That began to interest the rogue- catchers. Then an old-fashioned bank-safe in Jefferson City became active and threw out of its crater an eruption of bank-notes amounting to five thousand dollars. The losses were now high enough to bring the matter up into Ben Price's class of work. By comparing notes, a remarkable similarity in the methods of the burglaries was noticed.
Ben Price investigated the scenes of the robberies, and was heard to remark:
"That's Dandy Jim Valentine's autograph. He's resumed business. Look at that combination knob--jerked out as easy as pulling up a radish in wet weather. He's got the only clamps that can do it. And look how clean those tumblers were punched out! Jimmy never has to drill but one hole. Yes, I guess I want Mr. Valentine. He'll do his bit next time without any short-time or clemency foolishness."
Ben Price knew Jimmy's habits. He had learned them while working on the Springfield case. Long jumps, quick get-aways, no confederates, and a taste for good society--these ways had helped Mr. Valentine to become noted as a successful dodger of retribution. It was given out that Ben Price had taken up the trail of the elusive cracksman, and other people with burglar-proof safes felt more at ease.
One afternoon Jimmy Valentine and his suit-case climbed out of the mail-hack in Elmore, a little town five miles off the railroad down in the black-jack country of Arkansas. Jimmy, looking like an athletic young senior just home from college, went down the board side-walk toward the hotel.
A young lady crossed the street, passed him at the corner and entered a door over which was the sign, "The Elmore Bank." Jimmy Valentine looked into her eyes, forgot what he was, and became another man. She lowered her eyes and coloured slightly. Young men of Jimmy's style and looks were scarce in Elmore. Jimmy collared a boy that was loafing on the steps of the bank as if he were one of the stockholders, and began to ask him questions about the town, feeding him dimes at intervals. By and by the young lady came out, looking royally unconscious of the young man with the suit-case, and went her way.
"Isn' that young lady Polly Simpson?" asked Jimmy, with specious guile.
"Naw," said the boy. "She's Annabel Adams. Her pa owns this bank.Why'd you come to Elmore for? Is that a gold watch-chain? I'm going to get a bulldog. Got any more dimes?"
Jimmy went to the Planters' Hotel, registered as Ralph D. Spencer, and engaged a room. He leaned on the desk and declared his platform to the clerk. He said he had come to Elmore to look for a location to go into business. How was the shoe business, now, in the town? He had thought of the shoe business. Was there an opening?
The clerk was impressed by the clothes and manner of Jimmy. He, himself, was something of a pattern of fashion to the thinly gilded youth of Elmore, but he now perceived his shortcomings. While trying to figure out Jimmy's manner of tying his four-in-hand he cordially gave information.
Yes, there ought to be a good opening in the shoe line. There wasn't an exclusive shoe-store in the place. The dry-goods and general stores handled them. Business in all lines was fairly good. Hoped Mr. Spencer would decide to locate in Elmore. He would find it a pleasant town to live in, and the people very sociable.
Mr. Spencer thought he would stop over in the town a few days and look over the situation. No, the clerk needn't call the boy. He would carry up his suit-case, himself; it was rather heavy.
Mr. Ralph Spencer, the phoenix that arose from Jimmy Valentine's ashes--ashes left by the flame of a sudden and alterative attack of love--remained in Elmore, and prospered. He opened a shoe-store and secured a good run of trade.
Socially he was also a success, and made many friends. And he accomplished the wish of his heart. He met Miss Annabel Adams, and became more and more captivated by her charms.
At the end of a year the situation of Mr. Ralph Spencer was this: he had won the respect of the community, his shoe-store was flourishing, and he and Annabel were engaged to be married in two weeks. Mr. Adams, the typical, plodding, country banker, approved of Spencer. Annabel's pride in him almost equalled her affection. He was as much at home in the family of Mr. Adams and that of Annabel's married sister as if he were already a member.
One day Jimmy sat down in his room and wrote this letter, which he mailed to the safe address of one of his old friends in St. Louis:
Dear Old Pal:
I want you to be at Sullivan's place, in Little Rock, next Wednesday night, at nine o'clock. I want you to wind up some little matters for me. And, also, I want to make you a present of my kit of tools. I know you'll be glad to get them--you couldn't duplicate the lot for a thousand dollars. Say, Billy, I've quit the old business--a year ago. I've got a nice store. I'm making an honest living, and I'm going to marry the finest girl on earth two weeks from now. It's the only life, Billy--the straight one. I wouldn't touch a dollar of another man's money now for a million.
After I get married I'm going to sell out and go West, where there won't be so much danger of having old scores brought up against me. I tell you, Billy, she's an angel. She believes in me; and I wouldn't do another crooked thing for the whole world. Be sure to be at Sully's, for I must see you. I'll bring along the tools with me.
Your old friend,
Jimmy.
On the Monday night after Jimmy wrote this letter, Ben Price jogged unobtrusively into Elmore in a livery buggy. He lounged about town in his quiet way until he found ut what he wanted to know. From the drug-store across the street from Spencer's shoe-store he got a good look at Ralph D. Spencer.
"Going to marry the banker's daughter are you, Jimmy?" said Ben to himself, softly. "Well, I don't know!"
The next morning Jimmy took breakfast at the Adamses. He was going to Little Rock that day to order his wedding-suit and buy something nice for Annabel. That would be the first time he had left town since he came to Elmore. It had been more than a year now since those last professional "jobs," and he thought he could safely venture out.
After breakfast quite a family party went downtown together--Mr.Adams, Annabel, Jimmy, and Annabel's married sister with her two little girls, aged five and nine. They came by the hotel where Jimmy still boarded, and he ran up to his room and brought along his suit-case. Then they went on to the bank. There stood Jimmy's horse and buggy and Dolph Gibson, who was going to drive him over to the railroad station. All went inside the high, carved oak railings into the banking-room--
Jimmy included, for Mr. Adams's future son-in-law was welcome anywhere. The clerks were pleased to be greeted by the good-looking, agreeable young man who was going to marry Miss Annabel. Jimmy set his suit-case down. Annabel, whose heart was bubbling with happiness and lively youth, put on Jimmy's hat, and picked up the suit-case.
"Wouldn't I make a nice drummer?" said Annabel.
"My! Ralph, how heavyit is? Feels like it was full of gold bricks."
"Lot of nickel-plated shoe-horns in there," said Jimmy, coolly, that I'm going to return. Thought I'd save express charges by taking them up. I'm getting awfully economical. The Elmore Bank had just put in a new safe and vault. Mr. Adams was very proud of it, and insisted on an inspection by every one. The vault was a small one, but it had a new, patented door. It fastened with three solid steel bolts thrown simultaneously with a single handle, and had a time-lock. Mr. Adams beamingly explained its workings to Mr. Spencer, who showed a courteous but not too intelligent interest. The two children, May and Agatha, were delighted by the shining metal and funny clock and knobs.
While they were thus engaged Ben Price sauntered in and leaned on his elbow, looking casually inside between the railings. He told the teller that he didn't want anything; he was just waiting for a man he knew.
Suddenly there was a scream or two from the women, and a commotion.
Unperceived by the elders, May, the nine-year-old girl, in a spirit of play, had shut Agatha in the vault. She had then shot the bolts and turned the knob of the combination as she had seen Mr. Adams do.The old banker sprang to the handle and tugged at it for a moment.
"The door can't be opened," he groaned. "The clock hasn't been wound nor the combination set."
Agatha's mother screamed again, hysterically.
"Hush!" said Mr. Adams, raising his trembling hand. "All be quite for a moment. Agatha!" he called as loudly as he could.
"Listen to me."
During the following silence they could just hear the faint sound of the child wildly shrieking in the dark vault in a panic of terror.
"My precious darling!" wailed the mother.
"She will die of fright!
Open the door! Oh, break it open! Can't you men do something?"
"There isn't a man nearer than Little Rock who can open that door," said Mr. Adams, in a shaky voice.
"My God! Spencer, what shall we do?
That child--she can't stand it long in there. There isn't enough air, and, besides, she'll go into convulsions from fright. Agatha's mother, frantic now, beat the door of the vault with her hands. Somebody wildly suggested dynamite. Annabel turned to Jimmy, her large eyes full of anguish, but not yet despairing. To a woman nothing seems quite impossible to the powers of the man she worships.
"Can't you do something, Ralph--/try/, won't you?"
He looked at her with a queer, soft smile on his lips and in his keen eyes.
"Annabel," he said, "give me that rose you are wearing, will you?"
Hardly believing that she heard him aright, she unpinned the bud from the bosom of her dress, and placed it in his hand. Jimmy stuffed it into his vest-pocket, threw off his coat and pulled up his shirt- sleeves. With that act Ralph D. Spencer passed away and Jimmy Valentine took his place.
"Get away from the door, all of you," he commanded, shortly.
He set his suit-case on the table, and opened it out flat. From that time on he seemed to be unconscious of the presence of any one else.
He laid out the shining, queer implements swiftly and orderly, whistling softly to himself as he always did when at work. In a dee silence and immovable, the others watched him as if under a spell.
In a minute Jimmy's pet drill was biting smoothly into the steel door.
In ten minutes--breaking his own burglarious record--he threw back the bolts and opened the door. Agatha, almost collapsed, but safe, was gathered into her mother's arms. Jimmy Valentine put on his coat, and walked outside the railings towards the front door. As he went he thought he heard a far-away voice that he once knew call "Ralph!" But he never hesitated.
At the door a big man stood somewhat in his way.
"Hello, Ben!" said Jimmy, still with his strange smile.
"Got around at last, have you? Well, let's go. I don't know that it makes much difference, now."
And then Ben Price acted rather strangely.
"Guess you're mistaken, Mr. Spencer," he said. "Don't believe I recognize you. Your buggy's waiting for you, ain't it?"
MỘT CUỘC ĐỔI ĐỜI
(A .RETRIEVED REFORMATION)
TÁC GIẢ: O HENRY
NGƯỜI DỊCH: HUY THANH
1- NGUYÊN BẢN TIẾNG ANH:
A guard came to the prison shoe-shop, where Jimmy Valentine was assiduously stitching uppers, and escorted him to the front office.
There the warden handed Jimmy his pardon, which had been signed that morning by the governor. Jimmy took it in a tired kind of way. He had served nearly ten months of a four year sentence. He had expected to stay only about three months, at the longest. When a man with as many friends on the outside as Jimmy Valentine had is received in the "stir" it is hardly worth while to cut his hair.
"Now, Valentine," said the warden, "you'll go out in the morning. Brace up, and make a man of yourself. You're not a bad fellow at heart. Stop cracking safes, and live straight."
"Me?" said Jimmy, in surprise. "Why, I never cracked a safe in my life."
"Oh, no," laughed the warden. "Of course not. Let's see, now. How was it you happened to get sent up on that Springfield job? Was it because you wouldn't prove an alibi for fear of compromising somebody in extremely high-toned society? Or was it simply a case of a mean old jury that had it in for you? It's always one or the other with you innocent victims."
"Me?" said Jimmy, still blankly virtuous. "Why, warden, I never was in Springfield in my life!"
"Take him back, Cronin!" said the warden, "and fix him up wit outgoing clothes. Unlock him at seven in the morning, and let him come to the bull-pen. Better think over my advice, Valentine."
At a quarter past seven on the next morning Jimmy stood in the warden's outer office. He had on a suit of the villainously fitting, ready-made clothes and a pair of the stiff, squeaky shoes that the
state furnishes to its discharged compulsory guests.The clerk handed him a railroad ticket and the five-dollar bill with which the law expected him to rehabilitate himself into good citizenship and prosperity. The warden gave him a cigar, and shook hands. Valentine, 9762, was chronicled on the books, "Pardoned by Governor," and Mr. James Valentine walked out into the sunshine.
Disregarding the song of the birds, the waving green trees, and the smell of the flowers, Jimmy headed straight for a restaurant. There he tasted the first sweet joys of liberty in the shape of a broiled
chicken and a bottle of white wine--followed by a cigar a grade better than the one the warden had given him. From there he proceeded leisurely to the depot. He tossed a quarter into the hat of a blind man sitting by the door, and boarded his train. Three hours set him down in a little town near the state line. He went to the cafe of one Mike Dolan and shook hands with Mike, who was alone behind the bar.
"Sorry we couldn't make it sooner, Jimmy, me boy," said Mike. "But we had that protest from Springfield to buck against, and the governor nearly balked. Feeling all right?"
"Fine," said Jimmy. "Got my key?"
He got his key and went upstairs, unlocking the door of a room at the rear. Everything was just as he had left it. There on the floor was still Ben Price's collar-button that had been torn from that eminent
detective's shirt-band when they had overpowered Jimmy to arrest him. Pulling out from the wall a folding-bed, Jimmy slid back a panel in the wall and dragged out a dust-covered suit-case. He opened this and gazed fondly at the finest set of burglar's tools in the East. It was a complete set, made of specially tempered steel, the latest designs in drills, punches, braces and bits, jimmies, clamps, and augers, with two or three novelties, invented by Jimmy himself, in which he took pride. Over nine hundred dollars they had cost him to have made at ----, a place where they make such things for the profession.
In half an hour Jimmy went down stairs and through the cafe. He was now dressed in tasteful and well-fitting clothes, and carried his dusted and cleaned suit-case in his hand.
"Got anything on?" asked Mike Dolan, genially.
"Me?" said Jimmy, in a puzzled tone. "I don't understand. I'm representing the New York Amalgamated Short Snap Biscuit Cracker a Frazzled Wheat Company."
This statement delighted Mike to such an extent that Jimmy had to take a seltzer-and-milk on the spot. He never touched "hard" drinks.
A week after the release of Valentine, 9762, there was a neat job of safe-burglary done in Richmond, Indiana, with no clue to the author. A scant eight hundred dollars was all that was secured. Two weeks after that a patented, improved, burglar-proof safe in Logansport was opened like a cheese to the tune of fifteen hundred dollars, currency; securities and silver untouched. That began to interest the rogue- catchers. Then an old-fashioned bank-safe in Jefferson City became active and threw out of its crater an eruption of bank-notes amounting to five thousand dollars. The losses were now high enough to bring the matter up into Ben Price's class of work. By comparing notes, a remarkable similarity in the methods of the burglaries was noticed.
Ben Price investigated the scenes of the robberies, and was heard to remark:
"That's Dandy Jim Valentine's autograph. He's resumed business. Look at that combination knob--jerked out as easy as pulling up a radish in wet weather. He's got the only clamps that can do it. And look how clean those tumblers were punched out! Jimmy never has to drill but one hole. Yes, I guess I want Mr. Valentine. He'll do his bit next time without any short-time or clemency foolishness."
Ben Price knew Jimmy's habits. He had learned them while working on the Springfield case. Long jumps, quick get-aways, no confederates, and a taste for good society--these ways had helped Mr. Valentine to become noted as a successful dodger of retribution. It was given out that Ben Price had taken up the trail of the elusive cracksman, and other people with burglar-proof safes felt more at ease.
One afternoon Jimmy Valentine and his suit-case climbed out of the mail-hack in Elmore, a little town five miles off the railroad down in the black-jack country of Arkansas. Jimmy, looking like an athletic young senior just home from college, went down the board side-walk toward the hotel.
A young lady crossed the street, passed him at the corner and entered a door over which was the sign, "The Elmore Bank." Jimmy Valentine looked into her eyes, forgot what he was, and became another man. She lowered her eyes and coloured slightly. Young men of Jimmy's style and looks were scarce in Elmore. Jimmy collared a boy that was loafing on the steps of the bank as if he were one of the stockholders, and began to ask him questions about the town, feeding him dimes at intervals. By and by the young lady came out, looking royally unconscious of the young man with the suit-case, and went her way.
"Isn' that young lady Polly Simpson?" asked Jimmy, with specious guile.
"Naw," said the boy. "She's Annabel Adams. Her pa owns this bank.Why'd you come to Elmore for? Is that a gold watch-chain? I'm going to get a bulldog. Got any more dimes?"
Jimmy went to the Planters' Hotel, registered as Ralph D. Spencer, and engaged a room. He leaned on the desk and declared his platform to the clerk. He said he had come to Elmore to look for a location to go into business. How was the shoe business, now, in the town? He had thought of the shoe business. Was there an opening?
The clerk was impressed by the clothes and manner of Jimmy. He, himself, was something of a pattern of fashion to the thinly gilded youth of Elmore, but he now perceived his shortcomings. While trying to figure out Jimmy's manner of tying his four-in-hand he cordially gave information.
Yes, there ought to be a good opening in the shoe line. There wasn't an exclusive shoe-store in the place. The dry-goods and general stores handled them. Business in all lines was fairly good. Hoped Mr. Spencer would decide to locate in Elmore. He would find it a pleasant town to live in, and the people very sociable.
Mr. Spencer thought he would stop over in the town a few days and look over the situation. No, the clerk needn't call the boy. He would carry up his suit-case, himself; it was rather heavy.
Mr. Ralph Spencer, the phoenix that arose from Jimmy Valentine's ashes--ashes left by the flame of a sudden and alterative attack of love--remained in Elmore, and prospered. He opened a shoe-store and secured a good run of trade.
Socially he was also a success, and made many friends. And he accomplished the wish of his heart. He met Miss Annabel Adams, and became more and more captivated by her charms.
At the end of a year the situation of Mr. Ralph Spencer was this: he had won the respect of the community, his shoe-store was flourishing, and he and Annabel were engaged to be married in two weeks. Mr. Adams, the typical, plodding, country banker, approved of Spencer. Annabel's pride in him almost equalled her affection. He was as much at home in the family of Mr. Adams and that of Annabel's married sister as if he were already a member.
One day Jimmy sat down in his room and wrote this letter, which he mailed to the safe address of one of his old friends in St. Louis:
Dear Old Pal:
I want you to be at Sullivan's place, in Little Rock, next Wednesday night, at nine o'clock. I want you to wind up some little matters for me. And, also, I want to make you a present of my kit of tools. I know you'll be glad to get them--you couldn't duplicate the lot for a thousand dollars. Say, Billy, I've quit the old business--a year ago. I've got a nice store. I'm making an honest living, and I'm going to marry the finest girl on earth two weeks from now. It's the only life, Billy--the straight one. I wouldn't touch a dollar of another man's money now for a million.
After I get married I'm going to sell out and go West, where there won't be so much danger of having old scores brought up against me. I tell you, Billy, she's an angel. She believes in me; and I wouldn't do another crooked thing for the whole world. Be sure to be at Sully's, for I must see you. I'll bring along the tools with me.
Your old friend,
Jimmy.
On the Monday night after Jimmy wrote this letter, Ben Price jogged unobtrusively into Elmore in a livery buggy. He lounged about town in his quiet way until he found ut what he wanted to know. From the drug-store across the street from Spencer's shoe-store he got a good look at Ralph D. Spencer.
"Going to marry the banker's daughter are you, Jimmy?" said Ben to himself, softly. "Well, I don't know!"
The next morning Jimmy took breakfast at the Adamses. He was going to Little Rock that day to order his wedding-suit and buy something nice for Annabel. That would be the first time he had left town since he came to Elmore. It had been more than a year now since those last professional "jobs," and he thought he could safely venture out.
After breakfast quite a family party went downtown together--Mr.Adams, Annabel, Jimmy, and Annabel's married sister with her two little girls, aged five and nine. They came by the hotel where Jimmy still boarded, and he ran up to his room and brought along his suit-case. Then they went on to the bank. There stood Jimmy's horse and buggy and Dolph Gibson, who was going to drive him over to the railroad station. All went inside the high, carved oak railings into the banking-room--
Jimmy included, for Mr. Adams's future son-in-law was welcome anywhere. The clerks were pleased to be greeted by the good-looking, agreeable young man who was going to marry Miss Annabel. Jimmy set his suit-case down. Annabel, whose heart was bubbling with happiness and lively youth, put on Jimmy's hat, and picked up the suit-case.
"Wouldn't I make a nice drummer?" said Annabel.
"My! Ralph, how heavyit is? Feels like it was full of gold bricks."
"Lot of nickel-plated shoe-horns in there," said Jimmy, coolly, that I'm going to return. Thought I'd save express charges by taking them up. I'm getting awfully economical. The Elmore Bank had just put in a new safe and vault. Mr. Adams was very proud of it, and insisted on an inspection by every one. The vault was a small one, but it had a new, patented door. It fastened with three solid steel bolts thrown simultaneously with a single handle, and had a time-lock. Mr. Adams beamingly explained its workings to Mr. Spencer, who showed a courteous but not too intelligent interest. The two children, May and Agatha, were delighted by the shining metal and funny clock and knobs.
While they were thus engaged Ben Price sauntered in and leaned on his elbow, looking casually inside between the railings. He told the teller that he didn't want anything; he was just waiting for a man he knew.
Suddenly there was a scream or two from the women, and a commotion.
Unperceived by the elders, May, the nine-year-old girl, in a spirit of play, had shut Agatha in the vault. She had then shot the bolts and turned the knob of the combination as she had seen Mr. Adams do.The old banker sprang to the handle and tugged at it for a moment.
"The door can't be opened," he groaned. "The clock hasn't been wound nor the combination set."
Agatha's mother screamed again, hysterically.
"Hush!" said Mr. Adams, raising his trembling hand. "All be quite for a moment. Agatha!" he called as loudly as he could.
"Listen to me."
During the following silence they could just hear the faint sound of the child wildly shrieking in the dark vault in a panic of terror.
"My precious darling!" wailed the mother.
"She will die of fright!
Open the door! Oh, break it open! Can't you men do something?"
"There isn't a man nearer than Little Rock who can open that door," said Mr. Adams, in a shaky voice.
"My God! Spencer, what shall we do?
That child--she can't stand it long in there. There isn't enough air, and, besides, she'll go into convulsions from fright. Agatha's mother, frantic now, beat the door of the vault with her hands. Somebody wildly suggested dynamite. Annabel turned to Jimmy, her large eyes full of anguish, but not yet despairing. To a woman nothing seems quite impossible to the powers of the man she worships.
"Can't you do something, Ralph--/try/, won't you?"
He looked at her with a queer, soft smile on his lips and in his keen eyes.
"Annabel," he said, "give me that rose you are wearing, will you?"
Hardly believing that she heard him aright, she unpinned the bud from the bosom of her dress, and placed it in his hand. Jimmy stuffed it into his vest-pocket, threw off his coat and pulled up his shirt- sleeves. With that act Ralph D. Spencer passed away and Jimmy Valentine took his place.
"Get away from the door, all of you," he commanded, shortly.
He set his suit-case on the table, and opened it out flat. From that time on he seemed to be unconscious of the presence of any one else.
He laid out the shining, queer implements swiftly and orderly, whistling softly to himself as he always did when at work. In a dee silence and immovable, the others watched him as if under a spell.
In a minute Jimmy's pet drill was biting smoothly into the steel door.
In ten minutes--breaking his own burglarious record--he threw back the bolts and opened the door. Agatha, almost collapsed, but safe, was gathered into her mother's arms. Jimmy Valentine put on his coat, and walked outside the railings towards the front door. As he went he thought he heard a far-away voice that he once knew call "Ralph!" But he never hesitated.
At the door a big man stood somewhat in his way.
"Hello, Ben!" said Jimmy, still with his strange smile.
"Got around at last, have you? Well, let's go. I don't know that it makes much difference, now."
And then Ben Price acted rather strangely.
"Guess you're mistaken, Mr. Spencer," he said. "Don't believe I recognize you. Your buggy's waiting for you, ain't it?"
2-BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT:
MỘT CUỘC ĐỔI ĐỜI
NGƯỜI DỊCH:
HUY THANH
Người lính gác tù đi đến xưởng đóng giầy dành cho những tù nhân đang làm việc,.Nơi mà Jimmy Valantine đang cặm cụi may các phần trên của đôi giày còn dang dở . Ông ta gọi anh theo mình đến văn phòng Giám Đốc trại giam . Người sếp trại giam trao cho Jimmy môt lệnh ân xá cuả Thống đốc Tiểu Bang vừa ký sáng nay. Jimmy nhận lấy lệnh ân xá với dáng uể oải Anh đã bị giam gần mười tháng cho một bản án bốn năm tù giam trong khi ra Toà anh nghĩ mình sẽ chỉ bị tù nhiều nhất là ba tháng.
Với một người có nhiều bạn bè bên ngoài như Jimmy, khi vào nhà giam là anh không bận tâm đến chuyện thăm nuôi hay hớt tóc nữa
Người sếp trại giam nói:
- Valentine, sáng mai anh được trả tự do, hãy đổi đời để thành người tốt nhé. Tôi nghĩ anh vẫn có một tâm hồn biết hối lỗi Đừng đi cạy tủ sắt nữa, sống làm người lương thiện đi.
Valentine làm ra vẻ ngạc nhiên nói :
-Tôi à? cả đời tôi chưa hề cạy một tủ sắt nào cả !
Người sếp nhà giam cười to:
- Nếu không thì tại sao anh lại bị kết án sau vụ trộm ở Springfield ? Anh không thể chứng minh mình vô tội vì sợ liên lụy đến bạn bè trong giới trộm đạo phải không? Hay là các ông Toà có thù hằn gì với anh? Với những người "vô tội "như anh thì thế nào cũng có cớ này cớ nọ để họ giam giữ
-Tôi ấy à? Thưa sép cả đời tôi chưa bao giờ biết Springfield ở đâu
Người sếp trại giam mỉm cười, bảo lính
-Dẫn anh này trở vào, chuẩn bị quần áo để trả tự do.,sáng mai cho anh ấy về. Valentine, anh nên nghe lời khuyên của tôi bỏ nghề cũ đi
Sáng hôm sau, Jimmy đã chuẩn bị xong tại văn phòng giám đốc nhà giam. Anh mặc một bộ quần áo loại may sẵn trông khá "bảnh tẻn " , mang một đôi giày mới toanh , tất cả đều do trại giam phát không khi tống tiển những vi khách trọ không mời
Người thư ký trại giam đưa cho anh một vé xe lửa và một tờ giấy năm đô la, Đây là cách chính phủ muốn giúp anh trở lại thành người lương thiện . Người sếp trại giam đưa cho anh một điếu xì gà, rồi bắt tay anh. Ông quay sang người thư ký bảo ghi vào sổ lưu trại giam : "Số tù 9762, Valantine được Thống đốc tha bổng”,
***
James Valentine bước ra khỏi trại tù với dáng vẻ lương thiện khi nắng bên ngoài.tràn ngập sân trại giam
Không để ý gì đến tiếng chim ríu rít, cây lá xanh đong đưa và hương thơm của hoa trong gió, Jimmy đi ngay đến một quán ăn. Anh gọi món ăn gà hấp với rượu vang trắng, tiếp theo đó là hút một điếu xì gà thơm ngon mà người sếp trại giam đã cho anh.
Anh đi bộ chậm rãi đến nhà ga. sau khi ném một đồng hai mươi lăm cent vào chiếc mũ của một người mù ăn xin ngồi gần cửa ra vào, anh bước lên tàu.
Ba giờ sau , anh xuống tàu tại một thị trấn nhỏ gần biên giới của bang. Anh đi đến quán ăn của Mike Dolan một bạn cũ trong giới giang hồ trộm đạo , Dolan bắt tay anh khi đang đứng đơn độc sau quầy rượu ế khách
Mike nói:
-Jimmy à, mình tiếc không thể giúp bạn ra khỏi tù sớm hơn. Bạn mạnh khỏe chứ?
-Khỏe, bạn còn giữ chìa khóa của tôi không?
Mike Dolan đưa Jimmy chìa khóa, anh đi lên lầu, mở cửa căn phòng cuối hành lang.của mình Đồ đạc vẫn còn nguyên như khi anh đi. Trên sàn nhà vẫn còn chiếc nút cổ áo của thanh tra Ben Price, sút ra khi vật lộn với anh để bắt giữ .khi anh đang tìm cách trốn chạy .
Jimmy kéo chiếc giường gấp ra khỏi bức tường, đẩy một tấm chắn trên tường thụt vào bên trong, Anh rút dưới đáy ra một chiếc túi xách phủ đầy bụi. Anh mở nó ra, ngắm nhìn một cách thân yêu bộ đồ " nghề" tinh xảo nhất dành cho bọn đạo chích. thượng hạng mà khó có ai có được . Bộ đồ nghề được ngụy trang bằng một bộ "đồ lễ tân " lịch sự , nhìn bên ngòài không ai biết được. Đấy là một bộ "đồ lễ tân" đầy đủ làm bằng thứ thép dán mỏng đặc biệt, gồm các mũi dùi, đục, kẹp, kềm, cùng các món lỉnh tinh khác mà Jimmy tự vẽ mẫu theo kiểu mới nhất. Anh rất tự hào với tài sáng chế của mình Anh đã tốn bảy trăm đô la để thuê làm bộ "đồ lễ tân" tại một xưởng chuyên môn chế tạo những món hàng bất lương như thế.
Nửa giờ sau đó ,Jimmy đi xuống.nhà Anh đã mặc một bộ veste lễ tân đúng mốt vừa vặn, xách trên tay chiếc túi xách đã lau chùi sạch bụi như một chủ nhân ông , một nhà kinh doanh thật sự thành đạt.
Mike Dolan thân mật hỏi nhỏ :
-Đi àm ăn hả ?
Jimmy làm ra vẻ ngạc nhiên:, nhún vai nói giọng khôi hài :
-Tôi không hiểu ông bạn nói gì. Tôi đang là đại diện thương mại cho hãng bánh kẹo York Almagated và công ty Bánh mì Frazzled1.
Câu nói đuà như đóng kịch của Jimmy khiến Mike thích thú, ôm bụng cười lăn lóc đến nỗi ép Jimmy phải uống ngay tại quầy một ly sữa pha nước khoáng. Anh ta không dám cho bạn uống các thứ nước có men có thể làm say sưa dễ bị lộ diện trong cơn say xỉn trong khi hành sự .
***
Một tuần sau khi người tù Valentine, số hiệu 9762, được trả tự do, nhiều vụ án phá tủ sắt trộm tiền liên tiếp xãy ra . Có một vụ mở tủ sắt thật gọn ở Richmond, bang Indiana, mà không biết tác giả là ai. Chỉ có tám trăm đô la bị phỗng mất.
Hai tuần sau đó, một tủ sắt tại Logansport, loại đời mới bị phá tung như là đồ chơi con nít với một nghìn năm trăm đô la bay mất ,chỉ riêng giấy chứng khoán đất và các món bằng bạc còn để lại
Sau đó là một tủ sắt nhà băng kiểu cổ điển ở thành phố Jefferson bị phá cửa , tên trộm lấy năm nghìn đô la tiền mặt.
Đến lúc này thì thiệt hại đã lên đến mức khá cao để thanh tra Ben Price. lại phải vào cuộc tham gia phá án . Sau khi quan sát hiện trường , ông kết luận các vụ làm ăn này với nhau có những điểm tương tự do cùng một thủ phạm gây ra .Thanh tra Ben Price đến xem xét kỹ hiện trường, . Ông lẩm bẩm:
-Đúng là tác phẩm của anh chàng đạo chích Jim Valentine rồi. Hắn lại đi con đường cũ. Cái cái ổ khóa kiên cố mà hắn rút ra như người ta nhổ "củ cải sau cơn mưa." Chỉ hắn mới có "đồ nghề ", bản lỉnh để làm ăn như thế. Hãy nhìn cánh cửa tủ sắt này, Jimmy bao giờ cũng chỉ khoan một lỗ duy nhất. Đúng rồi, mình sẽ tìm bắt hắn. Lần sau thì đừng hòng có việc khoan hồng ngu xuẩn nữa , chờ ngày ngồi tù gỡ lịch tiếp nghe con .
Ben Price biết rõ thói quen của Jimmy. Ông đã nắm những thói quen hành nghề của Jimmy từ vụ án tại Springfield. Hắn thường đi làm ăn tai hai địa điểm cách nhau thật xa để đánh lạc hướng điều tra , hắn tẩu tán nhanh , hành sự một mình không cần đồng bọn Hắn có cái mã bề ngoài rất thượng lưu nên Jimmy nhà ta rất dễ trốn lánh, trà trộn vào đám người quý phái lương thiện Thế là Thanh Tra Ben Price lại phải bắt đầu lần dò lại theo dấu chân Jimmy . Những người có tiền của cất trong tủ sắt hay tin nầy cũng cảm thấy an tâm phần nào .
Một buổi chiều, Jimmy xách chiếc túi xách đến Elmore, một thị trấn ở bang Arkansas, nằm cách đường sắt không đến mười cây số. Jimmy, với dáng vẻ như là một sinh viên đại học về thăm nhà , anh đi dọc theo một hè phố rộng trên đường đến khách sạn của thị trấn.
Jimmy thấy một cô gái trẻ băng ngang đường, đi qua gần anh,cô ta bước váo toà nhà có cánh cửa biển ghi “Ngân hàng Elmore”. Jimmy nhìn vào mắt cô gái, anh ta bị thu hút bởi sắc đẹp cô gái đến nổi quên mình là ai . Cô gái cúi mặt, má ửng hồng khi cô vưà thấy chàng thanh niên đẹp trai ,ăn mặc hợp thời trang đang nhìn mình . Ngoại hình cao to như Jimmy là điều rất hiếm ở thị trấn Elmore nầy
Jimmy muốn biết về cô gái , anh thấy một một cậu bé lảng vảng ngoài cửa ngân hàng để xin tiền lẻ . Giống như một người khách sộp , anh lân la hỏi chuyện về cái thị trấn nhỏ, nầy nhưng thực ra để tìm hiểu về cô gái đã hớp hồn anh lúc nãy . Anh móc túi cho thằng bé một đồng mười xu. Mãi đến lúc cô gái kia bước ra, với dáng vẻ vương giả làm bộ như không thèm để ý gì đến chàng trai lạ mặt với chiếc túi xách, Cô đi thẳng ra phố .
Khi cô đi khuất ,Jimmy mới đến "điều tra" cậu bé một cách khéo léo đặc biệt theo lối giang hồ :
-Có phải đấy là cô Polly Simpson không ?
-Không đó là cô Annabel Adams. Ba của cô ấy làm chủ ngân hàng , Mà nè ông từ xa mới đến phải không , ông đến Elmore làm chi vậy? . Ồ cái dây đồng hồ của ông bằng vàng phải hông? cháu định mua một con chó. Ông có cho thêm đồng tiền nào nữa hông?
Jimmy lắc đầu đi đến khách sạn Planters, anh khai vào sổ tạm trú khách sạn một cái tên gỉã là Ralph D. Spencer để nhận phòng. Anh đứng tựa vào quầy lễ tân để khai báo lý do của mình dến đây theo thủ tục hành chánh . Anh khai lý do đến Elmore để tìm mua một miếng đất xây dựng một xưởng đóng giầy . Anh nói với người lễ tân :
--Tôi đang nghĩ đến việc mở một hiệu đóng bán giày. Ở đây đã có ai mở chưa cậu ?
Người lễ tân khánh sạn dường như bị thu hút bởi thời trang , phong thái của Jimmy. Anh ta sốt sắng trả lời vị khách sang trọng .
- Vâng, nếu mở một tiệm giày thì ông sẽ phát đạt lắm. Không có hiệu nào chuyên đóng giầy ,bán giày ở đây cả Chỉ có các cửa hàng tạp hoá bán thêm giày mà thôi Công việc làm ăn ở đây đều khấm khá. Mà nè ông Spencer , tôi hy vọng ông sẽ định cư ở Elmore. Ông sẽ thấy đời sống ở thị trấn này dễ chịu lắm .dân địa phương được cái sống rất hòa đồng hiếu khách ..
Anh ta hỏi tiếp :
- Ông Spencer, ông dự định sẽ nghĩ lại đây mấy ngày để tham khảo tình hình mua bán ở địa phương. ? Mà nè ông đưa hành lý tôi mang lên phòng hộ ông nha .
Jimmy từ chối :
-Không, tôi không cần lễ tân mang hành lý cho tôi, tôi mang được rồi
Rồi Jimmy tự tay mang chiếc túi xách lên phòng vì nó khá nặng.
Ông Ralph D. Spencer bị tiếng sét ái tình bất ngờ nên quyết định lập nghiệp tại Elmore . Tiệm giầy ông không bao lâu phất lên, nhanh chóng khuếch trương thành một hãng xưởng lớn .Ông cũng thành công về mặt giao tiếp xã hội,và có nhiều bạn bè giới thưọng lưu .Ông đã làm quen với cô Annabel Adam, qua một thời gian tán tỉnh , ông được cô chấp thuận lời cầu hôn về nâng khăn sửa túi cho mình
Ông được dân trong thị trấn trọng vọng, vì làm nhiều điều thiện .Hãng giày của ông phất lên thấy rõ, thêm nữa là ông và cô Annabel đã công bố sẽ làm lễ đính hôn trong vòng hai tuần kế tiếp. Cha cô một ông, chủ Ngân Hàng rất cần cù làm ăn đã chấp thuận cuộc hôn nhân nầy . Về phần Annabel, cô cảm thấy vừa hãnh diện về vị hôn phu Spencer đẹp trai, ăn nên làm ra nên nuông chiều ông hết mực.
Jimmy cũng cảm thấy tự hào là thành viên trong gia đình của Annabel và gia đình bà chị giầu có của cô trong thi trấn .
Một ngày kia, Jimmy ngồi trong phòng khách sạn viết bức thư gửi đến địa chỉ bí mật của một người bạn thân trong giới giang hồ trộm đạo ở St Louis như sau:
"Bạn thân mến ,
Tôi muốn bạn đến quán Sullivan ở Little Rock,, lúc chín giờ tối thứ tư tới . Tôi muốn nhờ bạn lo chút việc và sẽ tặng bạn bộ "đồ lễ tân " quý phái của mình .Tôi biết bạn sẽ vui sướng lắm khi nhận bộ "đồ lễ tân" này Dù bạn có bỏ ra cả nghìn đô cũng không thể tậu được một bộ nghề " kẻng " như vậy. Billy à, tôi đã bỏ nghề cũ từ một năm nay rồi. và có một hãng xưởng đóng, một tiệm bán giầy ăn nên làm ra. Tôi đang sống đời lương thiện, Trong hai tuần nữa tôi sẽ cưới người con gái tuyệt vời nhất thị trấn nầy , con của một ông chủ Ngân Hàng . Tôi đã chọn một cách sống mới Billy à , đó là sống chân thật . Tôi sẽ không "chôm " của ai một đô la nào nữa cả .
Sau khi thành hôn,tôi sẽ bán tất cả rồi đi về miền Tây, nơi đó sẽ không có ai theo dõi để đòi các món nợ ân oán giang hồ trước đây . Nàng là một thiên thần. Cô tin tưởng nơi tôi và tôi sẽ không làm thêm một chuyện gì bất lương nữa.
Hãy thu xếp đến quán Sullivan nhé , tôi cần gặp bạn. Tôi sẽ mang theo bộ "đồ lễ tân" để tặng cho bạn .
Bạn thân cũ
Jimmy ".
***
Tối thứ Hai sau khi Jimmy đi gửi bức thư trên, thanh tra Ben Price đến thị trấn Elmore trên một chiếc xe ngựa bít bùng dành bắt tội phạm . Ông xuóng xe đi trên đường phố để tìm người muốn tìm Từ một hiệu thuốc bên kia đường , đối diện tiệm bán giày của Spencer, ông quan sát kỹ người chủ hãng giầy mang tên Ralph D. Spencer.
Ông khẻ nói với chính mình:
-Sắp cưới cô con gái chủ ngân hàng phải không Jimmy? Ừ không chắc đâu đấy ,hay tiếp tục vào nhà đá cũng không biết chừng .
Sáng hôm sau, Jimmy đến ăn sáng với gia đình ông nhạc gia tương lai Adams. Anh dự tính sẽ đi Little Rock chốc nửa để đặt may một bộ trang phục cho lễ cưới và mua quà tặng cho Annabel. Đây là lần đầu tiên anh ra khỏi Elmore từ khi đến thị trấn này bởi nhiều lý do riệng . Đã hơn một năm ,từ khi anh làm "thương vụ" cuối cùng, dây là lần đầu tiên anh nghĩ anh có thể ló đầu ra một cách an toàn với cái vỏ bọc danh giá của bên nhà vị hôn thê.
Sau khi ăn sáng, cả gia đình cùng nhau đi xuống phố .Họ gồm : ông Adams, Annabel, Jimmy và chị gái của Annabel với hai đứa con nhỏ, năm và chín tuổi. Họ đi đến khách sạn nơi Jimmy cư ngụ
Đến nơi Jimmy chạy lên lầu khệ nệ mang xuống chiếc túi xách. Rồi họ cùng nhau đi đến ngân hàng. Nơi đây đã có sẵn chiếc xe ngựa và người xà ích sẽ đánh xe đưa Jimm đến nhà ga.
Sau khi đi qua chiếc hàng rào chắn cao bằng gỗ sồi chạm trổ để vào phía trong Ngân hàng ,Jimmy cũng đi theo, Vì là chàng rể tương lai của ông Adams được coi như người nhà của ông chủ Ngân Hàng nên không ai hỏi han giấy tờ gì cả . Các nhân viên ngân hàng cảm thấy vui, hảnh diện khi chàng thanh niên trẻ ,đẹp trai, có tư cách, mà cũng là vị hôn phu của con gái ông chủ Ngân Hàng đang chào hỏi họ.
Cô Annabel thấy lòng tràn ngập hạnh phúc ,tâm hồn cô tràn đầy sức tươi trẻ .Cô liếng thoắng lấy chiếc mũ của Jimmy đội lên đầu mình và nhấc chiếc túi xách tiếp anh.
Cô cười bông đùa hỏi Jimmy :
-Trông em có giống như nhạc công đánh trống nhà nghề không? Ủa , anh ơi , sao mà cái túi này nặng thế ? Như là chứa đầy những thỏi vàng vậy!
Jimmy điềm tĩnh trả lời:
-Đấy là mấy cái móng ngựa bằng thép ,mạ kền anh mượn của người ta dùng để đóng giày. Anh định tự mang đem đi trả lại, để đỡ tiền cước gửi. Anh đang tiết kiệm tối đa em à.
Ngân hàng Elmore vừa đặt làm một cái tủ sắt . Ông Adams rất hãnh diện về Ngân Hàng nên quyết định cho mọi người đến xem chiếc tủ mới toanh nầy . Cái tủ sắt tuy không to lắm , nhưng có một loại cửa khóa đặc được đăng ký bằng sáng chế. Cửa nó có ba ống khóa bằng thép cứng, cả ba dập lại với nhau bằng một cái cần duy nhất, phiá dưới có một cái khóa đồng hồ nhiều núm xoay tròn . Ông Adams hớn hở giảng giải cách vận hành tủ cho chàng rể tương lai Spencer nghe, Nhưng anh này chỉ tỏ vẻ chú ý theo cách lịch sự mà thôi .Hai cô con gái nhỏ con của bà chị Annaben : Mary chín tuổi và Agatha năm tuổi , đều thích thú với cái tủ mới sáng ngời cùng những khóa và chốt thật ngộ nghĩnh.Chúng chạy quanh tủ nô đùa trò chơi trốn bắt
Thình lình có tiếng kêu la của mấy người phụ nữ một cách hốt hoảng , trong phòng quang cảnh nhốn nháo xảy ra .Trong lúc không có người lớn để ý trông chừng, Mary, cô bé chị lên chín, trong khi đùa nghịch đã nhốt cô bé em lên năm tuổi Agatha vào trong cái tủ sắt. Rồi cô bé khởi động cần khóa và vặn núm số theo cách cô đã thấy ông Adams vừa làm.
Ông chủ Ngân Hàng hoảng hốt nhào đến cái cần khóa kéo giật một hồi nhưng vô ích .
Ông nói trong hơi thở hổn hển :
- Tôi không mở được, chưa ai vặn đồng hồ khóa, mà cũng chưa ai đặt số khóa cả
Bà mẹ của Agatha nghe nói vậy thì kinh hải , rú lên một cách điên dại.
Ông Adams run rẩy đưa tay lên:
- Tất cả giữ im lặng, hãy để mọi người bình tĩnh
Ông áp sát mặt vào cánh cửa tủ sắt hét to:
-Agatha! nghe ông đây! cháu nghe tiếng ông không ?
Sau phút im lặng , mọi người chỉ nghe rất khẽ tiếng cô bé la hét bên trong cái tủ sắt tối đen, Trong nổi hốt hoảng kinh khiếp. bà mẹ Agatha rền rĩ:
-Con gái cưng của tôi , trời ơi nó sẽ quá khiếp đảm mà chết .Mở cửa ra, phá nó ra. ,mấy người đàn ông không có cách gì hay sao?
Ông Adams trả lời trong tiếng run rẩy, tuyệt vọng :
-Người thợ gần đấy nhất có thể mở tủ sắt này thì ở tại Little Rock quá xa . Khổ quá, ta phải làm sao đây ? Đứa nhỏ này không thể chịu đựng được lâu trong đó vì trong đó không có đủ không khí, Nó sẽ quá kinh hãi mà chét ngộp mất thôi
Bà mẹ của Agatha, giờ trở nên như điên dại , bà đấm vào cánh cửa sắt một cách tuyệt vọng với cả hai nắm tay. Một ngưòi đề nghị dùng chất nổ phá tủ sắt một cách điên rồ nhưng không ai để ý
Annabel quay sang Jimmy, đôi mắt to của cô đầy vẻ lo lắng, nhưng không có vẻ tuyệt vọng. Với người mà cô hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối , hình như không có việc gì mà vị hôn phu của mình không làm được. Cô nhìn Jimmy :
-Ralph, anh thử nghĩ cách mở xem có được không ?
Jimmy nhìn cô với vẻ mặt rất lạ lùng, gương mặt trầm tư đường như suy nghỉ điều gì hệ trọng lắm . Lát sau chợt nụ cười nở trên môi , anh nói :
-Annabel, em tặng anh cái hoa hồng em đang đeo được không?
Annabel không dám tin mình nghe đúng lời anh nói Nhưng cô vẫn gỡ cánh hoa hồng khỏi ve áo của mình và đặt trong lòng bàn tay anh.
Jimmy nhét nó vào túi áo veste . Anh cởi áo choàng ra, xắn hai tay áo sơ mi lên. Với động tác này, Ralph Spencer chủ nhân ông của hãng giầy đã hoá thân thành Jimmy Valentine tên trộm phá tủ sắt chuyên nghiệp thế chổ vào.
Jimmy nói với mọi người :
-Mọi người hãy đi xa khỏi cánh cửa một chút
Anh đặt chiếc túi xách lên mặt bàn, mở nó ra. Từ lúc ấy, dường như anh không để ý đến sự có mặt của mọi người chung quanh . Jimmy nhanh nhẹn bày ra các món đồ "nghề " bằng thép sáng bóng, hình thù quái dị và huýt sáo nho nhỏ theo thói quen khi anh làm việc.
Trong bầu không khí im lặng tuyệt đối mà mọi người đang bất động ngơ ngác nhìn như bị thôi miên. Chỉ cần một phút, mũi khoan của Jimmy đã đi ngọt xuyên qua cánh cửa thép. Mười phút sau , phá mọi kỷ lục trộm đạo của chính mình, vị chủ nhân ông cuả hãng giầy đã ném ra ngoài các ổ khoá ,cần khóa , và mở toang ,banh tành chiếc cửa thép kiên cố của tủ sắt trong tiếng reo mừng , vỗ tay của mọi người .
Vì quá lo bận mở tủ sắt Jimmy không để ý trong đám đông hiếu kỳ trước cửa càng lúc càng đông , trong đó có một người cao lớn , nét mặt quen thuộc, đó chính là thanh tra khắc tinh của anh Ben Brice
Bé Agatha gần như bất tỉnh trong tủ sắt nhưng vẫn an toàn Bé được mẹ vưà khóc vừa ôm vào vòng tay trước nhiều tiếng khóc ,cảm động, vỗ tay của mọi người .
Jimmy Valentine mặc lại áo choàng, rồi bước ra hướng cửa chính. Anh dừng lại , hình như anh đã nghe tiếng gọi tên thật Jimmy Valentine của anh từ ai đó bằng giọng hết sức quen thuộc từ xa thay vì bằng cái tên giả anh đang mang “Ralph Spencer "
Nhưng anh không hề nhầm lẫn.
Tại cánh cửa chính, một người đàn ông to lớn đứng chặn một bên ,đó chính là viên thanh tra Ben Price người quen thuộc vưà gọi , người từng bắt giữ anh tống vào tù
Jimmy suy nghĩ một chút , anh đứng khựng lại trước viên Thanh Tra Cảnh Sát , vẫn với nụ cười lạ lùng trên môi, anh đưa hai bàn tay với dáng vẻ sẵn sàng chấp nhận tra hai tay vào chiếc còng số 8 của Ben Prince để trở lại về nhà tù ,
Jimmy nói:
-Chào thanh tra Ben.Price ,cuối cùng rồi ông cũng đuổi kịp được tôi phải không? Nào , bây giờ thì chúng ta trở lại nhà giam chứ ? Bây giờ tôi thấy " lòn lách " mãi cũng chẳng làm được tích sự gì, thà ở tù tiếp để hết hạn làm lại cuộc đời khỏe hơn .
Nhưng rồi Jimmy hết sức ngạc nhiên khi viên thanh tra Ben Price mỉm cười một cách kỳ lạ. Ông nói với Jimmy :
-Ông đã nhầm rồi, ông Spencer chủ hãng giầy ạ ,tôi nghĩ là tôi chưa từng quen biết ông. Xe ngựa ông và vị hôn thê đang chờ đấy, hãy đi cho kịp để ăn mừng sự việc ngày hôm nay và chuẩn bị cho ngày cưới sắp tới . Ông rất nóng lòng ,có phải thế không ông ?
Nói xong , không đợi cho Jimmy trả lời câu nào và đang há hốc mồm ra nhìn mình , viên thanh tra Ben Price quay đi, ông lặng lẽ bước dọc theo hè phố , nơi có chiếc xe ngựa bít bùng đang chờ sẵn.
HUY THANH .