25/7/13

THƠ: NẶNG KIẾP TÌNH NHÂN

THƠ

NẶNG KIẾP TÌNH NHÂN

HUY THANH






ta mù trong đêm tối
đi giữa ngọn nến tàn
đêm đọc kinh sám hối
ngày lừa lọc  nhân gian


em hoá thân cỏ úa
vàng vọt nửa đời nhau
vầng trăng chia một nửa
không đủ sáng tinh cầu

ta vùi thân cát bụi
ngã ngựa chốn hồng trần
ngày đọc kinh lên núi
đêm lén gặp tình nhân

em như loài rong tảo
trôi dạt bốn phương nầy
thơ ngả nghiêng tà áo
tình nhạt mầu  lắt lay

ta đợi chờ hóa kiếp
tiền thân thấy ngậm ngùi
mỏi tay lời vẫy gọi
gào nỗi nhớ tàn hơi

em hoá thân kè đá
đứng ngăn bãi sóng cuồng
nghe trùng dương vội vã
hát mãi khúc vô thường

ta nửa đời vọng nguyệt
viết thành khúc cuồng ca
đất người mưa bão tuyết
quê nhà nắng xót xa

em vùi thân hải đảo
chông chênh ngọn sóng gào
làm hải âu sóng vỗ
về mấy nẻo chiêm bao

ở nhà đi chân đất
ta giở gịọng khinh đời
mua những lời chân tthật
bằng đồng tiền dở hơi

ta, em: vua và thiếp
không cung điện, long bào
mang cuộc tình phong kiến
vào thế kỷ tiêu hao

ta, em: ngày niệm Phật
đêm  lén hẹn sau   chuà
áo nâu sòng lấm đất
sư cụ gặp đành  thua

"-thôi giã từ kinh kệ
cho chúng con  về trần
hoàn lại ngưởi  tục thế
vì nặng  kiếp tình nhân ".


 HUY THANH

( TRÍCH TẬP THƠ  " BÊN ĐỜI HIU QUẠNH ' )