TRUYỆN DICH SONG NGỮ ANH VIỆT:
THE HAPPY PRINCE
(ÔNG HOÀNG SUNG SƯỚNG )
TÁC GIẢ: OSCAR WILDE
NGƯỜI DỊCH: HUY THANH
1- NGUYÊN TÁC TIẾNG ANH:
He was very much admired indeed. "He is as beautiful as a weathercock," remarked one of the Town Councillors who wished to gain a reputation for having artistic tastes; "only not quite so useful," he added, fearing lest people should think him unpractical, which he really was not.
"Why can't you be like the Happy Prince?" asked a sensible mother of her little boy who was crying for the moon. "The Happy Prince never dreams of crying for anything."
"I am glad there is some one in the world who is quite happy," muttered a disappointed man as he gazed at the wonderful statue.
"He looks just like an angel," said the Charity Children as they came out of the cathedral in their bright scarlet cloaks and their clean white pinafores.
"How do you know?" said the Mathematical Master, "you have never seen one."
"Ah! but we have, in our dreams," answered the children; and the Mathematical Master frowned and looked very severe, for he did not approve of children dreaming.
One night there flew over the city a little Swallow. His friends had gone away to
"Shall I love you?" said the Swallow, who liked to come to the point at once, and the Reed made him a low bow. So he flew round and round her, touching the water with his wings, and making silver ripples. This was his courtship, and it lasted all through the summer.
"It is a ridiculous attachment," twittered the other Swallows; "she has no money, and far too many relations"; and indeed the river was quite full of Reeds. Then, when the autumn came they all flew away.
After they had gone he felt lonely, and began to tire of his lady- love. "She has no conversation," he said, "and I am afraid that she is a coquette, for she is always flirting with the wind." And certainly, whenever the wind blew, the Reed made the most graceful curtseys. "I admit that she is domestic," he continued, "but I love travelling, and my wife, consequently, should love travelling also."
"Will you come away with me?" he said finally to her; but the Reed shook her head, she was so attached to her home.
"You have been trifling with me," he cried. "I am off to the Pyramids. Good-bye!" and he flew away.
All day long he flew, and at night-time he arrived at the city. "Where shall I put up?" he said; "I hope the town has made preparations."
Then he saw the statue on the tall column.
"I will put up there," he cried; "it is a fine position, with plenty of fresh air." So he alighted just between the feet of the Happy Prince.
"I have a golden bedroom," he said softly to himself as he looked round, and he prepared to go to sleep; but just as he was putting his head under his wing a large drop of water fell on him. "What a curious thing!" he cried; "there is not a single cloud in the sky, the stars are quite clear and bright, and yet it is raining. The climate in the north of
Then another drop fell.
"What is the use of a statue if it cannot keep the rain off?" he said; "I must look for a good chimney-pot," and he determined to fly away.
But before he had opened his wings, a third drop fell, and he looked up, and saw - Ah! what did he see?
The eyes of the Happy Prince were filled with tears, and tears were running down his golden cheeks. His face was so beautiful in the moonlight that the little Swallow was filled with pity.
"Who are you?" he said.
"I am the Happy Prince."
"Why are you weeping then?" asked the Swallow; "you have quite drenched me."
"When I was alive and had a human heart," answered the statue, "I did not know what tears were, for I lived in the Palace of Sans- Souci, where sorrow is not allowed to enter. In the daytime I played with my companions in the garden, and in the evening I led the dance in the Great Hall. Round the garden ran a very lofty wall, but I never cared to ask what lay beyond it, everything about me was so beautiful. My courtiers called me the Happy Prince, and happy indeed I was, if pleasure be happiness. So I lived, and so I died. And now that I am dead they have set me up here so high that I can see all the ugliness and all the misery of my city, and though my heart is made of lead yet I cannot chose but weep."
"What! is he not solid gold?" said the Swallow to himself. He was too polite to make any personal remarks out loud.
"Far away," continued the statue in a low musical voice, "far away in a little street there is a poor house. One of the windows is open, and through it I can see a woman seated at a table. Her face is thin and worn, and she has coarse, red hands, all pricked by the needle, for she is a seamstress. She is embroidering passion- flowers on a satin gown for the loveliest of the Queen's maids-of- honour to wear at the
"I am waited for in
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "will you not stay with me for one night, and be my messenger? The boy is so thirsty, and the mother so sad."
"I don't think I like boys," answered the Swallow. "Last summer, when I was staying on the river, there were two rude boys, the miller's sons, who were always throwing stones at me. They never hit me, of course; we swallows fly far too well for that, and besides, I come of a family famous for its agility; but still, it was a mark of disrespect."
But the Happy Prince looked so sad that the little Swallow was sorry. "It is very cold here," he said; "but I will stay with you for one night, and be your messenger."
"Thank you, little Swallow," said the Prince.
So the Swallow picked out the great ruby from the Prince's sword, and flew away with it in his beak over the roofs of the town.
He passed by the cathedral tower, where the white marble angels were sculptured. He passed by the palace and heard the sound of dancing. A beautiful girl came out on the balcony with her lover. "How wonderful the stars are," he said to her, "and how wonderful is the power of love!"
"I hope my dress will be ready in time for the State-ball," she answered; "I have ordered passion-flowers to be embroidered on it; but the seamstresses are so lazy."
He passed over the river, and saw the lanterns hanging to the masts of the ships. He passed over the Ghetto, and saw the old Jews bargaining with each other, and weighing out money in copper scales. At last he came to the poor house and looked in. The boy was tossing feverishly on his bed, and the mother had fallen asleep, she was so tired. In he hopped, and laid the great ruby on the table beside the woman's thimble. Then he flew gently round the bed, fanning the boy's forehead with his wings. "How cool I feel," said the boy, "I must be getting better"; and he sank into a delicious slumber.
Then the Swallow flew back to the Happy Prince, and told him what he had done. "It is curious," he remarked, "but I feel quite warm now, although it is so cold."
"That is because you have done a good action," said the Prince. And the little Swallow began to think, and then he fell asleep. Thinking always made him sleepy.
When day broke he flew down to the river and had a bath. "What a remarkable phenomenon," said the Professor of Ornithology as he was passing over the bridge. "A swallow in winter!" And he wrote a long letter about it to the local newspaper. Every one quoted it, it was full of so many words that they could not understand.
"To-night I go to
When the moon rose he flew back to the Happy Prince. "Have you any commissions for
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "will you not stay with me one night longer?"
"I am waited for in
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "far away across the city I see a young man in a garret. He is leaning over a desk covered with papers, and in a tumbler by his side there is a bunch of withered violets. His hair is brown and crisp, and his lips are red as a pomegranate, and he has large and dreamy eyes. He is trying to finish a play for the Director of the Theatre, but he is too cold to write any more. There is no fire in the grate, and hunger has made him faint."
"I will wait with you one night longer," said the Swallow, who really had a good heart. "Shall I take him another ruby?"
"Alas! I have no ruby now," said the Prince; "my eyes are all that I have left. They are made of rare sapphires, which were brought out of
"Dear Prince," said the Swallow, "I cannot do that"; and he began to weep.
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "do as I command you."
So the Swallow plucked out the Prince's eye, and flew away to the student's garret. It was easy enough to get in, as there was a hole in the roof. Through this he darted, and came into the room. The young man had his head buried in his hands, so he did not hear the flutter of the bird's wings, and when he looked up he found the beautiful sapphire lying on the withered violets.
"I am beginning to be appreciated," he cried; "this is from some great admirer. Now I can finish my play," and he looked quite happy.
The next day the Swallow flew down to the harbour. He sat on the mast of a large vessel and watched the sailors hauling big chests out of the hold with ropes. "Heave a-hoy!" they shouted as each chest came up. "I am going to
"I am come to bid you good-bye," he cried.
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "will you not stay with me one night longer?"
"It is winter," answered the Swallow, "and the chill snow will soon be here. In
"In the square below," said the Happy Prince, "there stands a little match-girl. She has let her matches fall in the gutter, and they are all spoiled. Her father will beat her if she does not bring home some money, and she is crying. She has no shoes or stockings, and her little head is bare. Pluck out my other eye, and give it to her, and her father will not beat her."
"I will stay with you one night longer," said the Swallow, "but I cannot pluck out your eye. You would be quite blind then."
"Swallow, Swallow, little Swallow," said the Prince, "do as I command you."
So he plucked out the Prince's other eye, and darted down with it. He swooped past the match-girl, and slipped the jewel into the palm of her hand. "What a lovely bit of glass," cried the little girl; and she ran home, laughing.
Then the Swallow came back to the Prince. "You are blind now," he said, "so I will stay with you always."
"No, little Swallow," said the poor Prince, "you must go away to
"I will stay with you always," said the Swallow, and he slept at the Prince's feet.
All the next day he sat on the Prince's shoulder, and told him stories of what he had seen in strange lands. He told him of the red ibises, who stand in long rows on the banks of the Nile, and catch gold-fish in their beaks; of the Sphinx, who is as old as the world itself, and lives in the desert, and knows everything; of the merchants, who walk slowly by the side of their camels, and carry amber beads in their hands; of the King of the Mountains of the Moon, who is as black as ebony, and worships a large crystal; of the great green snake that sleeps in a palm-tree, and has twenty priests to feed it with honey-cakes; and of the pygmies who sail over a big lake on large flat leaves, and are always at war with the butterflies.
"Dear little Swallow," said the Prince, "you tell me of marvellous things, but more marvellous than anything is the suffering of men and of women. There is no Mystery so great as Misery. Fly over my city, little Swallow, and tell me what you see there."
So the Swallow flew over the great city, and saw the rich making merry in their beautiful houses, while the beggars were sitting at the gates. He flew into dark lanes, and saw the white faces of starving children looking out listlessly at the black streets. Under the archway of a bridge two little boys were lying in one another's arms to try and keep themselves warm. "How hungry we are!" they said. "You must not lie here," shouted the Watchman, and they wandered out into the rain.
Then he flew back and told the Prince what he had seen.
"I am covered with fine gold," said the Prince, "you must take it off, leaf by leaf, and give it to my poor; the living always think that gold can make them happy."
Leaf after leaf of the fine gold the Swallow picked off, till the Happy Prince looked quite dull and grey. Leaf after leaf of the fine gold he brought to the poor, and the children's faces grew rosier, and they laughed and played games in the street. "We have bread now!" they cried.
Then the snow came, and after the snow came the frost. The streets looked as if they were made of silver, they were so bright and glistening; long icicles like crystal daggers hung down from the eaves of the houses, everybody went about in furs, and the little boys wore scarlet caps and skated on the ice.
The poor little Swallow grew colder and colder, but he would not leave the Prince, he loved him too well. He picked up crumbs outside the baker's door when the baker was not looking and tried to keep himself warm by flapping his wings.
But at last he knew that he was going to die. He had just strength to fly up to the Prince's shoulder once more. "Good-bye, dear Prince!" he murmured, "will you let me kiss your hand?"
"I am glad that you are going to
"It is not to
And he kissed the Happy Prince on the lips, and fell down dead at his feet.
At that moment a curious crack sounded inside the statue, as if something had broken. The fact is that the leaden heart had snapped right in two. It certainly was a dreadfully hard frost.
Early the next morning the Mayor was walking in the square below in company with the Town Councillors. As they passed the column he looked up at the statue: "Dear me! how shabby the Happy Prince looks!" he said.
"How shabby indeed!" cried the Town Councillors, who always agreed with the Mayor; and they went up to look at it.
"The ruby has fallen out of his sword, his eyes are gone, and he is golden no longer," said the Mayor in fact, "he is litttle beter than a beggar!"
"Little better than a beggar," said the Town Councillors.
"And here is actually a dead bird at his feet!" continued the Mayor. "We must really issue a proclamation that birds are not to be allowed to die here." And the Town Clerk made a note of the suggestion.
So they pulled down the statue of the Happy Prince. "As he is no longer beautiful he is no longer useful," said the Art Professor at the University.
Then they melted the statue in a furnace, and the Mayor held a meeting of the Corporation to decide what was to be done with the metal. "We must have another statue, of course," he said, "and it shall be a statue of myself."
"Of myself," said each of the Town Councillors, and they quarrelled. When I last heard of them they were quarrelling still.
"What a strange thing!" said the overseer of the workmen at the foundry. "This broken lead heart will not melt in the furnace. We must throw it away." So they threw it on a dust-heap where the dead Swallow was also lying.
"Bring me the two most precious things in the city," said God to one of His Angels; and the Angel brought Him the leaden heart and the dead bird.
"You have rightly chosen," said God, "for in my
2- BẢN DỊCH TIẾNG VIỆT :
ÔNG HOÀNG SUNG SƯỚNG
( A HAPPY PRINCE )
NGƯỜI DỊCH :
HUY THANH
1- LỜI NGƯỜI DỊCH :
OSCAR WILDE (QUAIDE) là nhà văn người Ailen, ông chuyên viết về những truyện ngắn có tính cách ngụ ngôn với tầm giáo dục cao để hướng thượng cho con người sống với lẽ thật ,không chú trọng lối sống giả dối bề ngòai . A Happy Prince là một truyện ngắn mà khi đọc qua ta có thể hiểu là một truyện thần thoại , nhưng thực ra, tình tiết ẩn dụ của nó là những gì đang xảy ra rất thực trong đời sống hay chung quanh chúng ta hằng ngày.
Giới thiệu truyện ngắn nầy, tôi mong rằng chúng ta sẽ có thêm những suy nghĩ mới hơn về tư duy, về nhân sinh quan đối với cuộc đời để chọn một thái độ dấn thân cần thiết, đúng đắn , thích hợp trong mọi hoàn cảnh.
Với lối hành văn gọn nhẹ nhưng xúc tích ,tác giả đã đưa ta đến những sự đồng cảm nầy đến đồng cảm khác, mà khi xem bản chính để dịch ,tôi cũng không tránh khỏi băn khoăn , lo âu ,không biết mình có đủ khả năng dịch ra tiếng Việt để chuyển tải những giao cảm cần thiết đến độc giả như nguyên bản không .Nhưng lý do tôi vượt qua những trở ngại đó, để can đảm chấp bút dịch hầu quý vị hôm nay, đó là lòng khao khát của tôi muốn chia sẻ cùng với Quý Vị và các bạn những tư duy về đạo đức, về nhân bản, về cái tâm con người sống trong một xã hội mà theo tôi những nét đẹp tinh thần gần như bị suy đồi.
Với những hạn chế nhiều mặt như vậy, chắc chắn bản dịch nầy sẽ có khiếm khuyết về nhiều mặt, mong các quý dịch giả đàn anh chỉ bảo thêm cho những khuyết điểm, tha thứ cho những sai sót nếu có. Xin trân trọng cám ơn.
ÔNG HOÀNG SUNG SƯỚNG
( A HAPPY PRINCE )
NGƯỜI DỊCH :
HUY THANH
1- LỜI NGƯỜI DỊCH :
Giới thiệu truyện ngắn nầy, tôi mong rằng chúng ta sẽ có thêm những suy nghĩ mới hơn về tư duy, về nhân sinh quan đối với cuộc đời để chọn một thái độ dấn thân cần thiết, đúng đắn , thích hợp trong mọi hoàn cảnh.
Với lối hành văn gọn nhẹ nhưng xúc tích ,tác giả đã đưa ta đến những sự đồng cảm nầy đến đồng cảm khác, mà khi xem bản chính để dịch ,tôi cũng không tránh khỏi băn khoăn , lo âu ,không biết mình có đủ khả năng dịch ra tiếng Việt để chuyển tải những giao cảm cần thiết đến độc giả như nguyên bản không .Nhưng lý do tôi vượt qua những trở ngại đó, để can đảm chấp bút dịch hầu quý vị hôm nay, đó là lòng khao khát của tôi muốn chia sẻ cùng với Quý Vị và các bạn những tư duy về đạo đức, về nhân bản, về cái tâm con người sống trong một xã hội mà theo tôi những nét đẹp tinh thần gần như bị suy đồi.
Với những hạn chế nhiều mặt như vậy, chắc chắn bản dịch nầy sẽ có khiếm khuyết về nhiều mặt, mong các quý dịch giả đàn anh chỉ bảo thêm cho những khuyết điểm, tha thứ cho những sai sót nếu có. Xin trân trọng cám ơn.
2- TRUYỆN NGẮN :
ÔNG HOÀNG SUNG SƯỚNG :
1-
Ngất ngưởng trên một bệ cao, đứng sừng sững nhìn xuống một góc kinh thành là pho tượng ông Hoàng sung sướng vĩ đại . Khắp mình ông lót đầy những miếng vàng ròng óng ánh, hai mắt ông được nạm bằng hai viên ngọc bích sáng.chói ngời.Trên chuôi kiếm của ông ,người ta nạm một viên hồng ngọc loé sáng đầy mầu sắc óng ả.Tượng ông Hoàng rất đẹp, đường bệ ,oai vệ, đến nỗi mọi người đi qua lại ai cũng đều đứng lại chiêm ngưỡng ,trầm trồ ca tụng hết lời.
Tượng đẹp đến nỗi vị Thị Trưởng Hội Đồng Nhân Dân kinh thành phát biểu như sau :
- Ôi ,ông ta đẹp tuyệt vời như một chiếc chong chóng xay gió;
Sỡ dĩ ông ta bình luận như vậy vì ông Thị Trưởng nầy muốn được mọi người khen ngợi ông là con người có mắt thẩm mỹ , biết thưởng lãm, phê bình nghệ thuật .Nhưng rồi ông ta lại nói thêm:
-Có điều là bức tượng nầy không lợi ích thiết thực bằng chong chóng xay gíó
-Có điều là bức tượng nầy không lợi ích thiết thực bằng chong chóng xay gíó
Câu bình luận sau là để ông bào chữa cho chính mình , vì ông e ngại rằng dân chúng cho ông là sống không thực tế.
Lúc đó, một bà mẹ ẵm đứa con trai bé nhỏ đi ngang qua, nó kêu khóc đòi bà mẹ hái mặt trăng cho nó chơi , bà la con :
- Hư quá ,sao con không bắt chước như ông Hoàng sung sướng kia ,ông Hoàng sung sướng có bao giờ kêu khóc, tỉ tê để vòi vĩnh bất cứ một cái gì như con đâu .
Một người khách bộ hành chán đời đi ngang qua, nhìn lên pho tượng kỳ lạ, hắn thốt lên:
- Ô ,ta rất vui vì thấy trên thế gian này còn có người hoàn toàn sung sướng . Trời, ông ta đẹp như một thiên thần.
Khi hết giờ tan học, nhóm trẻ em ở Cô Nhi Viện từ nhà thờ lớn bước ra , chúng mặc những chiếc áo màu đỏ tươi ,đeo những chiếc tạp dề bằng lụa trắng mịn
Thầy dạy toán nói với các em :
Lúc đó, một bà mẹ ẵm đứa con trai bé nhỏ đi ngang qua, nó kêu khóc đòi bà mẹ hái mặt trăng cho nó chơi , bà la con :
- Hư quá ,sao con không bắt chước như ông Hoàng sung sướng kia ,ông Hoàng sung sướng có bao giờ kêu khóc, tỉ tê để vòi vĩnh bất cứ một cái gì như con đâu .
Một người khách bộ hành chán đời đi ngang qua, nhìn lên pho tượng kỳ lạ, hắn thốt lên:
- Ô ,ta rất vui vì thấy trên thế gian này còn có người hoàn toàn sung sướng . Trời, ông ta đẹp như một thiên thần.
Khi hết giờ tan học, nhóm trẻ em ở Cô Nhi Viện từ nhà thờ lớn bước ra , chúng mặc những chiếc áo màu đỏ tươi ,đeo những chiếc tạp dề bằng lụa trắng mịn
Thầy dạy toán nói với các em :
-Các em làm sao biết được , các em sẽ chẳng bao giờ thấy được thiên thần cả
Lũ trẻ nhao nhao :
-Ồ thế mà chúng em đã thấy rồi thầy ạ, khi chúng em nằm ngủ mơ đó
Thầy giáo dạy toán nhăn mặt rất nghiêm khắc, vì ông không muốn để trẻ con mộng mị vẩn vơ .
Một đêm kia, có con chim Én bé nhỏ bay qua kinh thành., sáu tuần trước, bạn bè của nó đã bay sang Ai Cập, nhưng nó mãi nán lại , hôm nay nó mới lên đường. En bay suốt ngày, tới nửa đêm thì bay ngang kinh thành.
-Ồ thế mà chúng em đã thấy rồi thầy ạ, khi chúng em nằm ngủ mơ đó
Thầy giáo dạy toán nhăn mặt rất nghiêm khắc, vì ông không muốn để trẻ con mộng mị vẩn vơ .
Một đêm kia, có con chim Én bé nhỏ bay qua kinh thành., sáu tuần trước, bạn bè của nó đã bay sang Ai Cập, nhưng nó mãi nán lại , hôm nay nó mới lên đường. En bay suốt ngày, tới nửa đêm thì bay ngang kinh thành.
Én tự nhủ :
- Tối nay mình trọ ở đâu được nhỉ ?
Thế rồi, Én trông thấy pho tượng ông Hoàng sung sướng đứng sừng sững trên bệ cao. Nó mừng rỡ kêu lên:
- Ô ,Mình sẽ trú đêm trên đó; chỗ ấy đẹp đẽ lại mát mẻ nữa
- Tối nay mình trọ ở đâu được nhỉ ?
Thế rồi, Én trông thấy pho tượng ông Hoàng sung sướng đứng sừng sững trên bệ cao. Nó mừng rỡ kêu lên:
- Ô ,Mình sẽ trú đêm trên đó; chỗ ấy đẹp đẽ lại mát mẻ nữa
Én bèn đáp xuống giữa hai bàn chân tượng của ông Hoàng sung sướng, nó tự nhủ :
- Thật tuyệt vời mình có một phòng ngủ lót bằng vàng ròng đây mà
- Thật tuyệt vời mình có một phòng ngủ lót bằng vàng ròng đây mà
Nó nhìn quanh thấy rất yên tĩnh nên thoải mái định sửa soạn đi ngủ. Lúc nó đang chuẩn bị úp đầu dưới đôi cánh xếp để đánh một giấc cho đã thì bỗng có một giọt nước to rơi lên mình .Nó kêu lên giật mình kêu lên :
- Trời, cái gì mà kỳ cục thế này ? Trời không có mây, sao thì sáng rực mà sao lại mưa nhỉ ? Khí hậu Bắc âu nầy quả đáng sợ thật .
Sau đó lại một giọt nước khác rơi xuống.Nó càu nhàu một mình :
-Tượng quái gì thế, không thể che mưa được cho người ta à ?thế thì đúc tượng làm gì nhỉ ?
- Trời, cái gì mà kỳ cục thế này ? Trời không có mây, sao thì sáng rực mà sao lại mưa nhỉ ? Khí hậu Bắc âu nầy quả đáng sợ thật .
Sau đó lại một giọt nước khác rơi xuống.Nó càu nhàu một mình :
-Tượng quái gì thế, không thể che mưa được cho người ta à ?thế thì đúc tượng làm gì nhỉ ?
Nó nhìn quanh quẩn :
-Ta phải đi tìm một chỗ nào khác mới được, phải có nóc che mưa để bộ lông mình mới không ướt, mai còn phải đi xa mà .
Én định bay đi nhưng nó chưa kịp mở đôi cánh thì lại một giọt nước thứ ba rơi xuống ; nó ngước nhìn lên và trông thấy đôi mắt của ông Hoàng sung sướng tràn trề giọt lệ , những giọt nước mắt thi nhau chảy ròng ròng xuống đôi má lát bằng vàng ròng thật đẹp của ông. Trong ánh trăng mờ nhạt ,chim Én thấy mắt ông đẹp đến nỗi nó thấy lòng tràn ngập mối thương tâm. Nó hỏi:
-Ông ơi, ông là ai vậy, vì sao ông khóc ?
-Ta là ông Hoàng sung sướng
-Ta phải đi tìm một chỗ nào khác mới được, phải có nóc che mưa để bộ lông mình mới không ướt, mai còn phải đi xa mà .
Én định bay đi nhưng nó chưa kịp mở đôi cánh thì lại một giọt nước thứ ba rơi xuống ; nó ngước nhìn lên và trông thấy đôi mắt của ông Hoàng sung sướng tràn trề giọt lệ , những giọt nước mắt thi nhau chảy ròng ròng xuống đôi má lát bằng vàng ròng thật đẹp của ông. Trong ánh trăng mờ nhạt ,chim Én thấy mắt ông đẹp đến nỗi nó thấy lòng tràn ngập mối thương tâm. Nó hỏi:
-Ông ơi, ông là ai vậy, vì sao ông khóc ?
-Ta là ông Hoàng sung sướng
Chim Én lại hỏi :
-Thế tại sao ông khóc? ông làm em ướt sạch lông cánh rồi
-Thế tại sao ông khóc? ông làm em ướt sạch lông cánh rồi
Ông Hoàng nói :
- Xưa kia, lúc ta còn sống ta mang một trái tim người, trái tim đó không bao giờ làm cho ta thổn thức.Ta không hề biết nước mắt là gì, bởi vì ta sống trong một Lâu Đài với cuộc sống đế vương ,ở đó nỗi đau buồn không được phép bước vào. Ngày ngày, ta vui chơi với các bạn bè trong khu vườn. Tối tối, ta tổ chức các cuộc khiêu vũ trong cung điện .Vây bọc chỗ ta chơi đùa là một bức tường cao ngất bao quanh khu vườn . Ta chưa bao giờ quan tâm hỏi xem bên kia tường có gì , bởi lẽ xung quanh ta cái gì cũng đẹp cả. Các triều thần gọi ta là ông Hoàng Sung sướng. Ta sống như thế, rồi ta chết như thế. Bây giờ, khi ta chết , họ đặt ta lên cái bệ này ,nó cao đến nỗi ta có thể nhìn thấy tất cả cái xấu xa, cùng tất cả cảnh cơ cực của nhân dân trong kinh thành của ta .Vì vì trái tim ta đúc bằng chì nên ta cũng không có cách nào khác hơn là khóc, khóc hoài.
- Xưa kia, lúc ta còn sống ta mang một trái tim người, trái tim đó không bao giờ làm cho ta thổn thức.Ta không hề biết nước mắt là gì, bởi vì ta sống trong một Lâu Đài với cuộc sống đế vương ,ở đó nỗi đau buồn không được phép bước vào. Ngày ngày, ta vui chơi với các bạn bè trong khu vườn. Tối tối, ta tổ chức các cuộc khiêu vũ trong cung điện .Vây bọc chỗ ta chơi đùa là một bức tường cao ngất bao quanh khu vườn . Ta chưa bao giờ quan tâm hỏi xem bên kia tường có gì , bởi lẽ xung quanh ta cái gì cũng đẹp cả. Các triều thần gọi ta là ông Hoàng Sung sướng. Ta sống như thế, rồi ta chết như thế. Bây giờ, khi ta chết , họ đặt ta lên cái bệ này ,nó cao đến nỗi ta có thể nhìn thấy tất cả cái xấu xa, cùng tất cả cảnh cơ cực của nhân dân trong kinh thành của ta .Vì vì trái tim ta đúc bằng chì nên ta cũng không có cách nào khác hơn là khóc, khóc hoài.
Sao thế nhỉ? Tượng không phải bằng vàng khối ư? .Én nghĩ thầm, nó rất lịch sự nên không dám hỏi,nêu những nhận xét của riêng bản thân mình về bức tượng ông Hoàng. Bằng một giọng trầm buồn, ông Hoàng nói tiếp:
-Ở đằng xa kia, trong khu xóm nhỏ, có một căn nhà nghèo nàn .Cánh cửa sổ còn mở, qua đó, ta thấy có một người đàn bà ngồi bên một chiếc bàn. Khuôn mặt bà ta gầy gò, buồn thảm; bàn tay bà chai cứng, ửng đỏ, chi chít những vết kim châm, bởi vì bà ta là một người thợ may . Bà đang thêu những bông hoa trên chiếc áo sa ten cho cô hầu yêu quý nhất của một bà Hoàng Hậu, để nàng mặc trong buổi khiêu vũ sắp tới trong triều đình. Đứa con bé nhỏ của bà đang bị bệnh, nằm trên một chiếc giường nhỏ kê ở góc phòng. Nó lên cơn sốt và đòi uống nước cam . Mẹ nó chẳng có gì cho nó uống ngoài nước bẩn lấy ở sông về, cho nên nó đang khóc .Én ơi, én bé nhỏ ơi, em có vui lòng gỡ viên hồng ngọc ở chuôi kiếm của ta rồi mang đến tặng cho bà ấy không? Chân ta bị gắn chặt vào cái bệ này nên ta không thể đi được Én ạ
-Ở đằng xa kia, trong khu xóm nhỏ, có một căn nhà nghèo nàn .Cánh cửa sổ còn mở, qua đó, ta thấy có một người đàn bà ngồi bên một chiếc bàn. Khuôn mặt bà ta gầy gò, buồn thảm; bàn tay bà chai cứng, ửng đỏ, chi chít những vết kim châm, bởi vì bà ta là một người thợ may . Bà đang thêu những bông hoa trên chiếc áo sa ten cho cô hầu yêu quý nhất của một bà Hoàng Hậu, để nàng mặc trong buổi khiêu vũ sắp tới trong triều đình. Đứa con bé nhỏ của bà đang bị bệnh, nằm trên một chiếc giường nhỏ kê ở góc phòng. Nó lên cơn sốt và đòi uống nước cam . Mẹ nó chẳng có gì cho nó uống ngoài nước bẩn lấy ở sông về, cho nên nó đang khóc .Én ơi, én bé nhỏ ơi, em có vui lòng gỡ viên hồng ngọc ở chuôi kiếm của ta rồi mang đến tặng cho bà ấy không? Chân ta bị gắn chặt vào cái bệ này nên ta không thể đi được Én ạ
Én trả lời :
-Bạn bè em đang đợi em bên Ai Cập, ông Hoàng ạ
-Bạn bè em đang đợi em bên Ai Cập, ông Hoàng ạ
Én nói như muốn thuyết phục ông Hoàng :
-Tụi bạn em đang bay xuôi, bay ngược trên sông Nil ,đang tâm sự với những bông hoa to cánh. Chẳng bao lâu nữa ,các bạn em sẽ đến xem và sau đó ngủ ở ngôi mộ của một Hoàng Đế Pharaon Ai Cập, bản thân ông ta cũng nằm trong chiếc quan tài .Thân xác ông ta được quấn bằng vải len màu vàng được ướp trầm hương thơm phức. Cổ ông ta đeo một dây chuyền ngọc bích mầu xanh nhạt nhưng bàn tay ông ta lại trông giống như những chiếc lá héo.
-Tụi bạn em đang bay xuôi, bay ngược trên sông Nil ,đang tâm sự với những bông hoa to cánh. Chẳng bao lâu nữa ,các bạn em sẽ đến xem và sau đó ngủ ở ngôi mộ của một Hoàng Đế Pharaon Ai Cập, bản thân ông ta cũng nằm trong chiếc quan tài .Thân xác ông ta được quấn bằng vải len màu vàng được ướp trầm hương thơm phức. Cổ ông ta đeo một dây chuyền ngọc bích mầu xanh nhạt nhưng bàn tay ông ta lại trông giống như những chiếc lá héo.
Ông Hoàng nói :
- Én, Én bé nhỏ ơi , em có vui lòng ở lại đây một đêm với ta, làm thông sứ cho ta không hở Én ? Én xem kìa ,thằng bé bệnh nó khát khô cổ mà bà mẹ nó thì buồn vì không có nước cam vắt cho nó uống.
- Én, Én bé nhỏ ơi , em có vui lòng ở lại đây một đêm với ta, làm thông sứ cho ta không hở Én ? Én xem kìa ,thằng bé bệnh nó khát khô cổ mà bà mẹ nó thì buồn vì không có nước cam vắt cho nó uống.
Én nói:
- Em không thích trẻ con .Mùa bão vừa qua, lúc em và chúng bạn đang đáp trên bờ sông, có hai thằng bé láu cá,con ông chủ nhà máy xay lấy đá ném tụi em. Dĩ nhiên , đời nào chúng ném trúng bọn em được .Chúng em là dòng họ bay giỏi, bay xa mà ,thế này thì chúng ném nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó. Hơn nữa, chúng em là một giống chim nổi tiếng nhanh nhẹn, ném như thế chứng tỏ rằng chúng quá khinh thường, mất dạy ,vô lễ với dòng họ em rồi .
- Em không thích trẻ con .Mùa bão vừa qua, lúc em và chúng bạn đang đáp trên bờ sông, có hai thằng bé láu cá,con ông chủ nhà máy xay lấy đá ném tụi em. Dĩ nhiên , đời nào chúng ném trúng bọn em được .Chúng em là dòng họ bay giỏi, bay xa mà ,thế này thì chúng ném nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ đó. Hơn nữa, chúng em là một giống chim nổi tiếng nhanh nhẹn, ném như thế chứng tỏ rằng chúng quá khinh thường, mất dạy ,vô lễ với dòng họ em rồi .
Sau câu nói từ chối đó , Én ngước lên thì thấy mặt ông Hoàng vô cùng buồn thảm, nước mắt vẫn tuôn rơi .Én cảm thấy rất khổ tâm.
Suy nghĩ hồi lâu ,Én nói:
- Em sẽ lưu lại với ông một đêm nay ,sẽ làm thông sứ cho ông dù tối nay quá lạnh lẽo .
- Em sẽ lưu lại với ông một đêm nay ,sẽ làm thông sứ cho ông dù tối nay quá lạnh lẽo .
Ông Hoàng mừng rỡ :
- Ôi tuyệt vời ,cám ơn én bé nhỏ, vậy em hãy làm sứ mệnh đi.
- Ôi tuyệt vời ,cám ơn én bé nhỏ, vậy em hãy làm sứ mệnh đi.
Én bèn gỡ viên hồng ngọc ở chuôi kiếm ông Hoàng ra, rồi nó dùng mỏ cắp viên ngọc bay đi phía trên các mái nhà của kinh thành . Nó bay cạnh tháp chuông nhà thờ lớn; ở đó có chạm trổ những thiên thần bằng cẩm thạch. Nó bay cạnh cung điện, nghe âm thanh nhạc khiêu vũ vọng tới.Cô nàng hầu xinh đẹp của bà Hoàng hậu bước ra với người tình của mình.
Người thanh niên nói :
- Ồ, em trông kìa ,những ngôi sao mới đẹp tuyệt vời làm sao ,thật kỳ diệu biết bao , sức mạnh của tình yêu chúng mình
- Ồ, em trông kìa ,những ngôi sao mới đẹp tuyệt vời làm sao ,thật kỳ diệu biết bao , sức mạnh của tình yêu chúng mình
Cô gái cười :
-Em mong chiếc áo của em may xong cho kịp với buổi khiêu vũ quan trọng nầy .Em đã bắt mụ thợ may phải thêu hoa lên áo nhưng cái con mụ thợ nó lười quá , đến nay mà chưa xong.
-Em mong chiếc áo của em may xong cho kịp với buổi khiêu vũ quan trọng nầy .Em đã bắt mụ thợ may phải thêu hoa lên áo nhưng cái con mụ thợ nó lười quá , đến nay mà chưa xong.
Én bay ngang qua con sông và nó thấy những đèn treo trên cột buồm các tàu gỗ. Nó bay ngang qua chợ, thấy những người Do Thái đang trả gíá mua bán với nhau,họ cân tiền trên những chiếc cân bằng đồng. Sau cùng, nó bay tới căn nhà lụp xụp và nhìn vào phía trong. Đứa bé đang sốt, ho, còn bà mẹ thì vì mệt lả nên ngủ thiếp đi trên bàn . Én nhảy vào trong nhà , nó nhẹ nhàng thả viên hồng ngọc lên mặt bàn, ngay cạnh chiếc vòng thêu bằng gỗ, rồi nó bay xung quanh giường, lấy đôi cánh phe phẩy gió vào mặt thằng bé đang sốt .Thằng bé kêu lên :
-Mát quá, mát quá ,chắc con đã đỡ rồi mẹ ơi.
-Mát quá, mát quá ,chắc con đã đỡ rồi mẹ ơi.
Sau đó, nó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê man.
Xong việc, Én bay trở về tượng ông Hoàng sung sướng, nó kể cho ông nghe nó đã làm những gì ở nhà người đàn bà khốn khổ đó.
Én thắc mắc:
- Kỳ thật ông ạ, lúc đó trời lạnh mà em thấy thắng bé ấm hẳn lên.
- Kỳ thật ông ạ, lúc đó trời lạnh mà em thấy thắng bé ấm hẳn lên.
Ông Hoàng nói:
- Đó là do em đã làm một việc thiện.
Én bắt đầu suy nghĩ và nó cảm thấy buồn ngủ.,bao giờ cũng vậy, cứ hễ suy nghĩ là Én lại muốn tìm chỗ ngủ
- Đó là do em đã làm một việc thiện.
Én bắt đầu suy nghĩ và nó cảm thấy buồn ngủ.,bao giờ cũng vậy, cứ hễ suy nghĩ là Én lại muốn tìm chỗ ngủ
Lúc trời vừa sáng, Én bay xuống sông tắm
Một nhà nghiên cứu về động vật đi ngang qua thấy Én đang tắm, ông ngạc nhiên reo lên:
- Ồ ,thật là một hiện tượng đặc biệt ,một con chim én tắm vào mùa đông, tin lạ đây
- Ồ ,thật là một hiện tượng đặc biệt ,một con chim én tắm vào mùa đông, tin lạ đây
Rồi ông ta cắm cúi viết tin đó cho tờ báo địa phương.
Đêm nay mình sẽ đi Ai Cập, chim Én thầm nghĩ thế. Nó rất phấn khởi trước chuyến đi sắp tới,ta sẽ đi thăm tất cả các lâu đài dinh thự đứng trên nóc tháp chuông nhà thờ. Các con chim khác sẽ trầm trồ nhìn ta, vị du khách mới tới:
-Ôi vị khách nước ngoài này mới đẹp làm, sao”. Trong thâm tâm, Én rất lấy làm thích thú.nên khi trăng lên, nó bay đến chỗ ông Hoàng sung sướng. Nó hỏi:
- Ông có công việc gì cần em làm bên Ai Cập không? Em sắp qua đó đây.
Đêm nay mình sẽ đi Ai Cập, chim Én thầm nghĩ thế. Nó rất phấn khởi trước chuyến đi sắp tới,ta sẽ đi thăm tất cả các lâu đài dinh thự đứng trên nóc tháp chuông nhà thờ. Các con chim khác sẽ trầm trồ nhìn ta, vị du khách mới tới:
-Ôi vị khách nước ngoài này mới đẹp làm, sao”. Trong thâm tâm, Én rất lấy làm thích thú.nên khi trăng lên, nó bay đến chỗ ông Hoàng sung sướng. Nó hỏi:
- Ông có công việc gì cần em làm bên Ai Cập không? Em sắp qua đó đây.
Ông Hoàng nói giọng buồn rầu:
- Én, én ơi, em không ở lại với ta một đêm nữa sao?
- Én, én ơi, em không ở lại với ta một đêm nữa sao?
Én đáp:
- Bạn bè em đang đợi em bên Ai Cập ông ạ .Tụi bạn em ngày mai bay qua phía cái thác thứ hai. Tại đấy, một con hà mã già đang nằm trong đám lau sậy , một vị thần đang ngồi trên chiếc ngai to lớn bằng đá hoa cương ngắm suốt đêm các vì sao cho đến khi ngôi sao mai vừa mọc, lúc đó ông mới thảng thốt kêu lên một tiếng vui mừng . Trưa đến , những con sư tử lông vàng đi xuống đầu nguồn để uống nước ,chúng có những đôi mắt giống như viên ngọc xanh, tiếng gầm của chúng át hẳn tiếng gào của thác nước đang rì rầm.
- Bạn bè em đang đợi em bên Ai Cập ông ạ .Tụi bạn em ngày mai bay qua phía cái thác thứ hai. Tại đấy, một con hà mã già đang nằm trong đám lau sậy , một vị thần đang ngồi trên chiếc ngai to lớn bằng đá hoa cương ngắm suốt đêm các vì sao cho đến khi ngôi sao mai vừa mọc, lúc đó ông mới thảng thốt kêu lên một tiếng vui mừng . Trưa đến , những con sư tử lông vàng đi xuống đầu nguồn để uống nước ,chúng có những đôi mắt giống như viên ngọc xanh, tiếng gầm của chúng át hẳn tiếng gào của thác nước đang rì rầm.
Ông Hoàng nói :
- Én, én ơi , cách xa đây, ta thấy một chàng trai ở trong một căn gác nhỏ, anh ta đang cúi mình trên một chiếc bàn để thật nhiều giấy. Bên cạnh anh ta một bó hoa tím đã héo trong chiếc bình. Tóc anh ta quăn,đôi mắt to, mơ mộng trên cặp môi đỏ Anh ta đang cố gắng viết cho xong vở kịch cho ông giám đốc hí viện, nhưng trời lạnh quá nên anh ta không viết nổi nữa . Trong lò sưởi lại không có ánh lửa nào. anh ta đang đói và mệt, đang thiêm thiếp trên bàn.
- Én, én ơi , cách xa đây, ta thấy một chàng trai ở trong một căn gác nhỏ, anh ta đang cúi mình trên một chiếc bàn để thật nhiều giấy. Bên cạnh anh ta một bó hoa tím đã héo trong chiếc bình. Tóc anh ta quăn,đôi mắt to, mơ mộng trên cặp môi đỏ Anh ta đang cố gắng viết cho xong vở kịch cho ông giám đốc hí viện, nhưng trời lạnh quá nên anh ta không viết nổi nữa . Trong lò sưởi lại không có ánh lửa nào. anh ta đang đói và mệt, đang thiêm thiếp trên bàn.
Én suy nghĩ giây lâu rồi nói :.
- Em sẽ dời chuyến đi lại một đêm nữa, ông muốn em làm thông sứ gì ? Em có phải mang đến cho anh ta một viên hồng ngọc khác không.?
- Em sẽ dời chuyến đi lại một đêm nữa, ông muốn em làm thông sứ gì ? Em có phải mang đến cho anh ta một viên hồng ngọc khác không.?
Ông Hoàng trả lời :
-En ơi! ta không còn viên hồng ngọc nào nữa cả ,tất cả gia tài gì ta còn lại chỉ là đôi mắt nầy chúng được lát làm bằng hai viên ngọc hiếm lấy từ Ấn Độ mua về cách đây một ngàn năm. Én hãy lấy một viên đưa đến tặng cho anh ta . Anh ta sẽ đem bán cho người những người thợ mua ngọc, anh ta sẽ có tiền mua củi đốt để sưởi ấm hầu viết cho xong vở kịch .
-En ơi! ta không còn viên hồng ngọc nào nữa cả ,tất cả gia tài gì ta còn lại chỉ là đôi mắt nầy chúng được lát làm bằng hai viên ngọc hiếm lấy từ Ấn Độ mua về cách đây một ngàn năm. Én hãy lấy một viên đưa đến tặng cho anh ta . Anh ta sẽ đem bán cho người những người thợ mua ngọc, anh ta sẽ có tiền mua củi đốt để sưởi ấm hầu viết cho xong vở kịch .
Én lắc đầu quầy quậy :
- Ông Hoàng kính mến, em không thể làm như lời ông nói được .
Sau đó, Én cảm động rơi nước mắt . Ông Hoàng năn nỉ , ông cũng khóc như Én :
- Én, én ơi, ta nhờ em làm sao, em cứ làm như vậy đi.
- Ông Hoàng kính mến, em không thể làm như lời ông nói được .
Sau đó, Én cảm động rơi nước mắt . Ông Hoàng năn nỉ , ông cũng khóc như Én :
- Én, én ơi, ta nhờ em làm sao, em cứ làm như vậy đi.
Để làm vừa lòng ông Hoàng Én vừa khóc vừa móc viên ngọc quý ở mắt ông Hoàng ra.nó bay tới căn gác nhỏ của chàng thanh niên.Nó bay vào nhà dễ dàng,vì có một lỗ thủng trên mái ngói.Chàng thanh niên đang úp mặt vào đôi tay lạnh cóng nên không nghe tiếng cánh chim quạt phành phạch.. Khi anh ta ngước nhìn lên, anh ta thấy viên ngọc lóng lánh nằm trên bó hoa tím tàn rũ .
Anh ta kêu lên mừng rỡ :
-Chắc người ta biết tài mình rồi đây, chắc là một người nào hâm mộ mình gửi tặng., bây giờ thì mình có thể viết hoàn tất vở kịch được rồi.
-Chắc người ta biết tài mình rồi đây, chắc là một người nào hâm mộ mình gửi tặng., bây giờ thì mình có thể viết hoàn tất vở kịch được rồi.
Hôm sau Én bay về phía cảng biển. Nó đáp trên cột buồm của một chiếc tàu lớn . Nó ngắm nhìn đám đông thủy thủ đang dùng dây thừng kéo những chiếc rương to ra khỏi hầm tàu . Mỗi khi một chiếc rương to được đưa lên thì họ lại la to vỗ tay mừng rỡ.
Én hét lên rất lớn để những người thủy thủ biết sự hiện diện của nó :
- Tôi sắp sang Ai Cập đây
Nhưng chẳng ai để ý tới những lời của nó.
Én hét lên rất lớn để những người thủy thủ biết sự hiện diện của nó :
- Tôi sắp sang Ai Cập đây
Nhưng chẳng ai để ý tới những lời của nó.
Lúc trăng vừa lên, Én lại bay trở về tượng ông Hoàng sung sướng. Nó kêu giọng nghèn nghẹn :
- Em đến tạm biệt ông đây.
- Em đến tạm biệt ông đây.
Ông Hoàng lại cất tiếng buồn thảm :
- Én, én ơi,em không muốn ở lại với ta một đêm nữa sao?
- Én, én ơi,em không muốn ở lại với ta một đêm nữa sao?
Én đáp giọng buồn buồn
- Mùa đông rồi ông ạ, tuyết sắp rơi xuống đây rồi đó.Ở Ai Cập chắc mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp trên những lá cọ xanh tươi. Những chú cá sấu lười biếng nằm dài trong bùn lim dim ngũ.gà ngủ gật Bạn bè em đang làm tổ trên một nóc ngôi đền thờ, những con chim bồ câu hồng có, trắng có đang nhìn ngắm bạn em xây tổ, chúng gật gù vừa nhìn họ khen ngợi vừa hòa tiếng gù gù với nhau nghe thật vui tai
- Mùa đông rồi ông ạ, tuyết sắp rơi xuống đây rồi đó.Ở Ai Cập chắc mặt trời đang chiếu những tia nắng ấm áp trên những lá cọ xanh tươi. Những chú cá sấu lười biếng nằm dài trong bùn lim dim ngũ.gà ngủ gật Bạn bè em đang làm tổ trên một nóc ngôi đền thờ, những con chim bồ câu hồng có, trắng có đang nhìn ngắm bạn em xây tổ, chúng gật gù vừa nhìn họ khen ngợi vừa hòa tiếng gù gù với nhau nghe thật vui tai
Rồi Én nói trong nghẹn ngào:
-Ông Hoàng thân mến ơi, dù em phải tạm biệt ông nhưng em sẽ không bao giờ quên ông đâu. Mùa xuân tới, em sẽ mang về cho ông hai viên ngọc xinh đẹp để thay thế những viên mà ông đã cho người khác. Viên hồng ngọc sẽ thắm đỏ hơn một đóa hồng, viên ngọc bích sẽ ngời sáng xanh như mầu biển cả.
Ông Hoàng im lặng, giâu lâu ông nói:
- Én ơi , én hãy nhìn kià, trong vườn hoa ở phía dưới kia có một em bé gái bán diêm đang đứng khóc Em đã lỡ tay để hộp diêm rơi xuống nước, diêm đã ướt hết rồi nên em bé không bán được để mang về nhà một chút tiền; Ba em sẽ đánh em, em lo sợ không dám về nhà nữa.Em đang khóc. Em bé đi chân đất, không có giầy và vớ, trên đầu không có cái nón rách nào che cái đầu trần trụi cả. Én ơi, em hãy gỡ viên ngọc còn lại trên mắt kia của ta mang cho em bé đi để nó không bị cha đánh đòn nữa.
- Én ơi , én hãy nhìn kià, trong vườn hoa ở phía dưới kia có một em bé gái bán diêm đang đứng khóc Em đã lỡ tay để hộp diêm rơi xuống nước, diêm đã ướt hết rồi nên em bé không bán được để mang về nhà một chút tiền; Ba em sẽ đánh em, em lo sợ không dám về nhà nữa.Em đang khóc. Em bé đi chân đất, không có giầy và vớ, trên đầu không có cái nón rách nào che cái đầu trần trụi cả. Én ơi, em hãy gỡ viên ngọc còn lại trên mắt kia của ta mang cho em bé đi để nó không bị cha đánh đòn nữa.
Én suy nghĩ một lát rồi nói:
- Em sẽ ở lại với ông một đêm nữa thôi nhé nhưng em không lấy ngọc trong mắt còn lại của ông đâu ông Hoàng , vì làm như thế thì ông sẽ mù mất.
- Em sẽ ở lại với ông một đêm nữa thôi nhé nhưng em không lấy ngọc trong mắt còn lại của ông đâu ông Hoàng , vì làm như thế thì ông sẽ mù mất.
Ông Hoàng lại năn nỉ:
- En, én ơi, ta cậy nhờ sao Én cứ thế mà làm, ta van em.
- En, én ơi, ta cậy nhờ sao Én cứ thế mà làm, ta van em.
Thế là Én buồn bã gỡ nốt viên ngọc xanh còn lại trong con mắt kia của ông Hoàng . Nó cắp lấy bay vút xuống. Én đáp xuống bên em bé bán diêm , nó thả viên ngọc vào lòng bàn tay em.
Em bé bán diêm không biết đó là ngọc , em vui mừng như trẻ thơ :
- Ô, ô ,cái mảnh gương vỡ này trông mới xinh đẹp làm sao
Em bé vừa kêu lên vừa chạy về nhà.
- Ô, ô ,cái mảnh gương vỡ này trông mới xinh đẹp làm sao
Em bé vừa kêu lên vừa chạy về nhà.
Thế rồi Én bay trở về với ông Hoàng sung sướng. Nó nói giọng buồn rầu :
- Bây giờ thì ông bị mù rồi vậy thì em sẽ ở lại đây với ông suốt đời mãi mãi
- Bây giờ thì ông bị mù rồi vậy thì em sẽ ở lại đây với ông suốt đời mãi mãi
Ông Hoàng lắc đầu :.
- Không được én ơi, không được đâu ; em phải đi sang Ai Cập mà.
- Không được én ơi, không được đâu ; em phải đi sang Ai Cập mà.
Đến phiên Én lại lắc đầu :
- Em sẽ ở lại đây với ông mãi mãi.
Én nói ,rồi nó nằm ngủ dưới chân ông Hoàng.
- Em sẽ ở lại đây với ông mãi mãi.
Én nói ,rồi nó nằm ngủ dưới chân ông Hoàng.
Những ngày hôm sau đó ,Én đậu trên vai ông Hoàng, nó kể cho ông nghe những chuyện về những gì đã thấy ở các xứ đã bay qua .Én kể cho ông nghe về những con cò đứng thành hàng dài trên bờ sông Nil; mỏ quặm những con cá vàng .Én kể ông nghe về những con Nhân Sư già nua sống trong sa mạc mà cái gì cũng biết . Én kể về những người thương lái đi chậm rãi bên đám lạc đà, tay cầm những hạt hổ phách để bán cho những ông Vua quý tộc vùng sa mạc. Én lại kể về những người nhỏ bé bơi thuyền qua một hồ rộng trên những chiếc lá dẹt to bản, họ luôn luôn phe phẩy để đuổi những lũ bướm vây quanh.
Ông Hoàng nói:
- Én bé bỏng của ta ơi, em đã kể cho ta nghe những điều kỳ diệu, nhưng kỳ diệu lớn hết thảy, đó là nỗi khổ đau của con người dù họ là đàn ông hay đàn bà. Không nỗi khổ đau nào lớn hơn nỗi cơ hàn.,nghèo đói được Én ạ, Em hãy bay trên kinh thành của ta, kể cho ta nghe em thấy những gì ở đó đi.
- Én bé bỏng của ta ơi, em đã kể cho ta nghe những điều kỳ diệu, nhưng kỳ diệu lớn hết thảy, đó là nỗi khổ đau của con người dù họ là đàn ông hay đàn bà. Không nỗi khổ đau nào lớn hơn nỗi cơ hàn.,nghèo đói được Én ạ, Em hãy bay trên kinh thành của ta, kể cho ta nghe em thấy những gì ở đó đi.
Thế là Én lại bay khắp kinh thành, nó thấy những người giàu có đang ăn chơi trong những ngôi nhà sang trọng trong lúc những người ăn xin co ro đang ngồi ngoài cổng chờ miếng cơm thừa. Én lại bay vào những ngõ hẻm tối tăm, nó thấy những khuôn mặt trắng xanh của đám trẻ đang đói rét, đang vất va vất vưởng ngoài đường .Dưới gầm cầu xa xa ,có hai anh em thằng bé đang nằm ôm chặt nhau để chuyền nhau hơi ấm.
Thắng em nói với thằng anh :
-Chúng mình đói quá đi mất anh hai ơi .
-Chúng mình đói quá đi mất anh hai ơi .
Vừa lúc đó lão gíà gác cầu cầm cái roi to tướng đi lại bên chúng hét lên :
- Chỗ nấy đâu phải để chúng mầy nằm ngủ , cút ngay.
Thế là hai đứa trẻ lật đật ngồi dậy bước đi lang thang ngoài mưa lạnh.
Sau khi chứng kiến những thảm kịch cuộc đời đó, Én bay trở về, nó kể cho ông Hoàng nghe những điều tai nghe mắt thấy.
- Chỗ nấy đâu phải để chúng mầy nằm ngủ , cút ngay.
Thế là hai đứa trẻ lật đật ngồi dậy bước đi lang thang ngoài mưa lạnh.
Sau khi chứng kiến những thảm kịch cuộc đời đó, Én bay trở về, nó kể cho ông Hoàng nghe những điều tai nghe mắt thấy.
Ông Hoàng suy nghĩ chút rồi nói:
- Mình ta lát đầy vàng ròng , em hãy gỡ nó ra , từng miếng từng miếng một ; em hãy mang đến tặng cho tất cả những người nghèo trong kinh thành . Dân chúng nghèo khổ bao giờ cũng nghĩ rằng vàng có thể khiến cho họ thay đổi cuộc sống.
- Mình ta lát đầy vàng ròng , em hãy gỡ nó ra , từng miếng từng miếng một ; em hãy mang đến tặng cho tất cả những người nghèo trong kinh thành . Dân chúng nghèo khổ bao giờ cũng nghĩ rằng vàng có thể khiến cho họ thay đổi cuộc sống.
Én buồn thảm nghe lời Ông Hoàng , rồi cứ từng miếng, từng miếng một, vàng ròng được Én gỡ ra tặng những người nghèo khổ cho đến lúc ông Hoàng sung sướng chỉ còn lại xác thân mờ đục, xám xịt mầu đồng bên trong.. Hết tấm này đến tấm khác vàng ròng được gỡ ra để Én mang đến cho những người nghèo.Từ đó, nét mặt của những đứa trẻ con trở nên hồng hào hơn , chúng cười nói vô tư chơi đùa trên đường phố. Chúng la lên hớn hở :
- Chúng ta có bánh ăn rồi
- Chúng ta có bánh ăn rồi
Rồi tuyết mang, băng giá lại ập đến .Đường phố trở nên sáng lấp lánh ,lóa mắt với những tảng băng dài giống những thanh kiếm pha lê buông thõng xuống từ những mái hiên các ngôi nhà hai bên đường. Khách bộ hành chậm rãi đi qua lại, họ khoác những chiếc áo len lông thú , bọn trẻ con thì đội mũ đỏ tung tăng chơi trượt băng.
Én bé nhỏ tội nghiệp càng ngày càng thấy lạnh hơn, nhưng nó không muốn rời bỏ ông Hoàng vì nó thuơng ông Hoàng , không muốn ông vừa mù vừa cô độc. Én lén nhặt những mảnh vụn bánh phía ngoài cửa hàng bán bánh mì khi ông chủ vắng mặt để ăn nhưng rất ít . Dưới cơn mưa tuyết gía lạnh, nó đập đập đôi cánh để cố giữ cho mình được hơi ấm, chút tồn sinh cuối cùng của loài vật bé nhỏ .Nhưng cuối cùng nó kiệt sức, Én biết mình sắp chết. Nó lấy hết sức cuối cùng để bay lên đậu trên vai ông Hoàng một lần sau cùng . Nó nói giọng thì thào :
- Em ..tạm biệt ông, ông Hoàng thân mến ,ông vui lòng để ..em hôn tay ông chứ?
- Em ..tạm biệt ông, ông Hoàng thân mến ,ông vui lòng để ..em hôn tay ông chứ?
Ông Hoàng không thấy tình trạng bi đát của chim Én do ông bị mù loà, ông nói :
- Rốt cuộc thì em cũng sang Ai Cập, ta hài lòng vì em lắm, Én bé nhỏ ạ . Em đã nán lại đây quá lâu rồi nhưng em phải hôn lên môi ta kia , vì ta yêu em.
- Rốt cuộc thì em cũng sang Ai Cập, ta hài lòng vì em lắm, Én bé nhỏ ạ . Em đã nán lại đây quá lâu rồi nhưng em phải hôn lên môi ta kia , vì ta yêu em.
Én ngậm ngùi nói :
- Không phải.. em đi sang Ai Cập ..đâu ông ạ. Em.. đi tới ngôi nhà của Tử Thần. Chết với Ngủ là anh em .. có phải không ạ?
- Không phải.. em đi sang Ai Cập ..đâu ông ạ. Em.. đi tới ngôi nhà của Tử Thần. Chết với Ngủ là anh em .. có phải không ạ?
Én nói xong bèn hôn lên môi ông Hoàng sung sướng , sau đó nó rơi xuống chết dưới bàn chân ông. Ngay lúc đó một tiếng “rắc” kỳ lạ vang lên bên trong pho tượng , như thể có vật gì đã bị vỡ. Sau đó trái tim bằng chì của ông Hoàng đã bị vỡ ra làm hai mảnh.
Sáng hôm sau, viên Thị Trưởng Hội Đồng KinhThành đi dạo qua công viên cùng với đám tuỳ tùng, khi ngước lên nhìn cái bệ cao bức tượng , ông bỗng la lên :
- Trời! ông Hoàng sung sướng hôm nay sao mà tàn tạ thế kia!
- Trời! ông Hoàng sung sướng hôm nay sao mà tàn tạ thế kia!
Những người đi tháp tùng Ông cũng không tránh khỏi ngạc nhiên :
- Quả có tàn tạ thật!
Bao giờ họ cũng phụ họa , ùa nịnh với ông quan chức tai to mặt lớn nầy
- Quả có tàn tạ thật!
Bao giờ họ cũng phụ họa , ùa nịnh với ông quan chức tai to mặt lớn nầy
Nói xong, họ bước lên để tận mắt nhìn pho tượn ,. ông Thị Trưởng nói:
- Viên hồng ngọc không còn trên chuôi kiếm của ông ta , hai viên ngọc trên đôi mắt cũng đã mất, mình mẩy ông ta không còn lát bằng những miếng vàng ròng nữa, ông ta đâu có bằng vàng nữa đâu. Bây giờ, ông ta cũng chẳng hơn một thằng ăn mày .
- Viên hồng ngọc không còn trên chuôi kiếm của ông ta , hai viên ngọc trên đôi mắt cũng đã mất, mình mẩy ông ta không còn lát bằng những miếng vàng ròng nữa, ông ta đâu có bằng vàng nữa đâu. Bây giờ, ông ta cũng chẳng hơn một thằng ăn mày .
Đám đông người đi theo ông Thị Trưởng lại huà theo :
- Đúng rồi , chẳng hơn một thằng ăn mày,
- Đúng rồi , chẳng hơn một thằng ăn mày,
Ông Thị Trưởng bỗng chỉ tay :
- Ủa,mà sao có một xác chim Én chết dưới chân ông ta, Chắc chúng ta phải thực sự ra một thông cáo là cấm chim chóc không được phép chết ở đây.
- Ủa,mà sao có một xác chim Én chết dưới chân ông ta, Chắc chúng ta phải thực sự ra một thông cáo là cấm chim chóc không được phép chết ở đây.
Viên thư ký đi trong nhóm lật đật ghi vào sổ theo lệnh của sếp.
Thế rồi người ta dùng dây thừng kéo ngã pho tượng ông Hoàng sung sương xuống. Vị giáo sư nghệ thuật tại trường Đại học tổng hợp nhìn tiếc rẻ chắc lưỡi :
- Bởi lẽ ông ta không còn đẹp ,cũng không còn có ích để làm kiêu hãnh ngành nghệ thuật, làm biểu tượng giầu có của kinh thành ta nữa.
- Bởi lẽ ông ta không còn đẹp ,cũng không còn có ích để làm kiêu hãnh ngành nghệ thuật, làm biểu tượng giầu có của kinh thành ta nữa.
Sau đó, người ta đem pho tượng đến nung trong lò nung. ông Thị Trưởng tổ chức một cuộc họp để quyết định xem phải tái chế cái gì , làm gì khi khối kim loại khổng lồ đó nóng chảy ra .
Ông nói:
- Chúng ta phải đúc một pho tượng khác, hay là đúc tượng của chính tôi vậy
- Chúng ta phải đúc một pho tượng khác, hay là đúc tượng của chính tôi vậy
Đám tuỳ tùng lại vỗ tay hoan hô , họ cùng lập lại nhiều lần lời của viên Thị Trưởng Kinh Thành như đám vẹt :
- Của chính tôi , của chính tôi,
Bỗng viên cai xưởng đúc nói to :
- Của chính tôi , của chính tôi,
Bỗng viên cai xưởng đúc nói to :
- Cái trái tim bằng chì nầy bị vỡ ra mà bỏ vào lò nung lại không chịu chảy, phải liệng nó đi thôi
Rồi họ quăng trái tim ông Hoàng lên một đống rác cùng với xác chim Én .
Lúc đó trời đang sáng bỗng tối sầm lại, người ta bỗng thấy tiếng sấm thật to, trời đất lóe sáng. tiếp sau đó là một cơn mưa bão dữ dội âp xuống kinh thành
2.
Chúa trên cao nói với một thiên sứ rằng :
-Ngươi hãy mang cho ta hai vật quý báu nhất trong kinh thành về đây
-Ngươi hãy mang cho ta hai vật quý báu nhất trong kinh thành về đây
Thiên thần liền mang về dâng lên Chúa trái tim bằng chì đã vỡ của ông Hoàng và xác con chim Én đã chết. Chúa phán bảo:
-Ngươi đã chọn đúng. Trong vườn Địa Đàng của ta, từ nay con chim Én bé nhỏ này sẽ đời đời sống và ca hót .Còn trong Nước Trời bằng vàng nầy của ta, ông Hoàng sung sướng nầy sẽ sống mãi . dâng lời chúc tán tụng lên ta mỗi ngày .
-Ngươi đã chọn đúng. Trong vườn Địa Đàng của ta, từ nay con chim Én bé nhỏ này sẽ đời đời sống và ca hót .Còn trong Nước Trời bằng vàng nầy của ta, ông Hoàng sung sướng nầy sẽ sống mãi . dâng lời chúc tán tụng lên ta mỗi ngày .
HUY THANH