Thơ
TẠ ƠN ĐỜI, TẠ ƠN EM
HUY THANH
1-
Thì thôi cũng tạ ơn em
Phù vân chín đỉnh, cơ duyên cuối cùng
Những lời hoa nguyệt phong vân
Đành trôi theo nước, tan vần khói mây
Tiếng cầm nhỏ giọt trên tay
Nhịp rơi lạc phách một ngày vỡ duyên
Lên non tìm chốn dạ tuyền
Thương lời phong nguyệt, đào nguyên nửa trời
Trần gian cũng tạ ơn đời
Hai vai gánh nợ, rụng rời bước chân
Hoài hương tìm đến mộ phần
Thấy ta: còn một người dưng đốt trầm
Tạ ơn đời nửa trăm năm
Cho ta còn biết dương trần có nhau.
2-
Đời đưa lạc nẻo chiêm bao
Chân quen lá cỏ, xanh xao lối về
Hồn theo ánh nến hôn mê .
Vờn leo lét lửa, bốn bề vô tăm
Ngỡ như trí nhớ yên nằm
Ngờ đâu thức dậy khơi quanh lối về
Cõi đời lạc chốn phúc mê
Bước em xao động bốn bề cỏ hoa
Ơn đời, mặc khải riêng ta
Hương bay trong nỗi phôi pha ngàn trùng.
HUY THANH