ĐỌC THƯ TÌNH CŨ
HUY THANH
Rồi những tình thư sẽ ngủ yên
Theo bờ mi khép kín hai miền
Hương yêu huyễn mộng thành mây khói
Cũng lắng sâu vào đáy mắt em
Nét chữ mờ theo nhân dáng ai
Trong ta mất một bóng trang đài
Lệ khô mờ úa tờ thơ cũ
Nét mực lụn tàn, nhan sắc phai
Những lá tình thơ đã nát nhầu
Nên dòng ký ức vội xanh xao
Theo em, một nửa vầng trăng khóc
Một nửa chôn vùi mấy bể dâu
Ta vẫn tìm em nhân dáng xưa?
Nhớ đàn, nhớ phách, nhớ đêm mưa
Nhớ chân ai rụng ngoài xa vắng
Nhớ khúc ly tao, lạnh bốn mùa.Những lá thư tình sẽ hết hương
Nên hồn thơ lạc chốn mê cung
Mây trôi ảo ảnh, chim về núi
Ký ức lưu đày giữa khói sươngTóc bạc phủ mầu xanh tóc mai
Nghiêng trăng, xõa tóc, trắng bờ vai
Đường ngôi lệch những ngày thơ ấu
Em có soi gương, mộng viễn hoài?Em có tìm trong miền viễn xa?
Hơi thơ diễm ảo dưới trăng tà
Bay cao lắng đọng thành tinh tú
Đầy những lâu đài ước gấm hoa Những lá tình thư, những nét xinh
Giờ phai nét mực: ý vong tình
Tay thon tháp bút rời thi họa
Lạc lối hồn thơ ngập tuyết trinh
Tương tư đọc lại mấy tình thơ
Một cõi mê ly, lạc bước chờ
Tiếc thương nét mực hòai sơ cổ
Chiếc lá hồn ta rụng hững hờ.
HUY THANH