HƯ MỘNG
HUY THANH
Chiều tím lên đồi em với ta
Mang sao về nối dãy Ngân Hà
Chờ trăng lên dáng ngà trong mắt
Tóc buông một suối lệch trâm cài
Gót son thơ ấu mòn đôi guốc
Tiếng vọng rơi vào giữa khói mây
Ta sẽ cùng em tắm ánh trăng
Rũ sạch bùn nhơ chốn bụi lầm
Tinh khôi một tiếng cười hư ảo
Chuông vọng kinh chiều buổi cuối năm
Em có một mùa trăng viễn khơi
Áo bay lồng lộng gió nương đồi
Tóc mai lưu lạc thời thơ ấu
Bỗng thấy trở về dáng cút côi
Ta lỡ chân vấp bụi thời gian
Ngã giữa đường mê nhạt nắng vàng
Liêu xiêu mấy bước tình phiêu bạt
Hồn hóa xanh rêu lệ xếp hàng
Chiều tím lên đồi em có mơ?
Sông Tương bóng nguyệt tháng năm chờ
Ta nghiêng vạt áo làm trăng khuyết
Nửa bước giang hồ đục khúc thơ.
Chiều tím lên đồi em với ta
Sương rơi chiều lạnh gió giang hà
Dìu nhau bước lạc vào hư mộng
Để phấn hương xưa chẳng nhạt nhòa.
HUY THANH