1/1/15

Thơ: ANH ĐÃ BIẾT


HUY THANH



Anh đã biết trăng tròn rồi sẽ khuyết
Như tình ta non trẻ, sẽ mau già
Người hát rong khi dứt khúc tình ca
Về miếu lạnh ngủ bên hè, mộng ảo


Anh đã biết đời anh là rong tảo
Sống bềnh bồng trăm nỗi nhớ xa khơi
Như đôi ta dù chỉ một bầu trời
Mà cá nước, chim trời xa vạn dậm.

Anh đã biết những tình thơ mê đắm
Sẽ lụn tàn theo vết mực thời gian
Còn lại chăng là chỉ chút tro than
Thả theo gíó bẽ bàng thêm ký ức

Anh đã biết dưới sâu bờ đáy vực
Mộ tình yêu chất ngất nghĩa trang buồn
Ai cuộc đời mà không có lần thương
Cũng không ít kẻ nửa đường gãy gánh

Anh vẫn biết những chiều đông hoang lạnh
Em thả buồn theo sợi tóc xa bay
Để giọt sầu  lặng lẽ rớt trên vai
Rồi nước mắt lăn dài trên bâu áo

Anh vẫn biết đời anh  tên hát dạo
Rớt giọt đàn làm hoang phế đời em
Để một mai khi khép mắt hai rèm
Anh hóa kiếp thành ve sầu tháng hạ

Để mùa hè hát ran trong bóng lá
Khơi chạnh lòng, nhặt chút tuổi thơ bay
Cánh phượng hồng vừa nhuốm đỏ bàn tay 
Em mới hiểu tình là.. bông huyết đỏ

Anh vẫn biết hồn anh  trên lá cỏ
Mong manh buồn theo ký ức hoàng hôn
Tìm cuộc tình theo những dấu chân son
Em để lại trong nửa đời du mục

Anh vẫn biết muà đông về em khóc
Thả áo thơ, bay kỷ niệm mịt mù
Bay giữa đời, bay cả đến thiên thu
Rồi đáp xuống nhẹ nhàng trên lá cỏ

Anh sẽ gởi hồn anh nằm trên đó
Để ngàn năm ôm ký ức ngậm ngùi
Để ngàn năm nằm mộng thấy em cười
Rồi xõa tóc buông hờ theo ảo ảnh.

  HUY THANH