21/3/14

THƠ: ĐÊM BỆNH VIỆN VÙNG CAO

THƠ:

ĐÊM BỆNH VIỆN VÙNG CAO

HUY THANH



Nửa đêm bừng tỉnh giấc

Nghe đứa bé chào đời

Cơn mơ còn ngầy ngật

Người đi biển mồ côi


Tiếng ho khàn tới tấp

Nghe còi hụ rú dài

Những bước chân rầm rập

Chiếc băng ca phủ ngoài


Đến khuya thèm điếu thuốc

Lén bác sĩ ra sân

Mấy ai nào biết được

Khi khói thuốc tan dần


Lên xuống mấy tầng lầu

Nghe chừng cao huyết áp

Ở bệnh viện vùng sâu

Bệnh mười phần bi đát


Ông lão nằm phòng bên

Mới vừa xong ca mổ

Còn chưa dứt tiếng rên

Thì có người giành chỗ


Nửa khuya sương xuống đầy

Lang thang ngoài bệnh viện

Đếm ngày trên ngón tay

Khi cuộc đời im tiếng


Phía xa là nhà xác

Cửa khoá trái mù mù

Những con người nhắm mắt

Chưa muốn về thiên thu


Ở một phòng kế bên

Người bệnh vừa nhắm mắt .

Tiếng khóc và tiếng rên .
 
Kể nỗi niềm chua chát


Nụ cười trẻ sơ sinh .

Tiếng khóc lời vĩnh biệt .

Cười và khóc hai bên.
 
Buồn kiếp người da diết
.
 
Nửa đêm lên giường ngủ

Một mình ta dỗ ta

Nỗi buồn vui lũ khũ

Nhớ một người rất xa.


Nhớ một người rất xa.

Trong quầng thâm khói thuốc.

Như uống nhằm độc dược.

Làm rệu rã hồn ta.


HUY THANH