THƠ
BÀI VONG THÂN THỨ HAI
HUY THANH
Còn ly chanh Rhum đắng
Còn điếu thuốc cuối cùng
Còn điếu thuốc cuối cùng
Còn không gian tĩnh lặng
Khói thuốc quầng tai ương
Ta hóa thành đại lộ
Đưa những chuyến xe đời
Chở ngậm ngùi xuống phố
Nghe như đã tàn hơi
Nhiều lúc tưởng mình điên
Nên xin vào bệnh viện
Người bác sĩ lắc đầu
Đuổi mà không lên tiếng
Qua ngã Sáu Sài Gòn
Thấy tượng cao Phù Đổng
Chỉ lên núi Sóc Sơn
Ta tưởng mình Thánh Gióng
Cũng muốn làm ngư phủ
Như Lã Vọng câu thời
Bao lời thơ cay cú
Viết nhiều hóa dở hơi
Muốn làm đèn xanh đỏ
Đứng ở ngã tư đường
Xem mọi người sốt vó
Chạy tìm mảnh áo cơm
Muốn lên rừng nước độc
Tìm hai ngã tử , sinh
Thấy em đang ngồi khóc
Giữa thời cuộc điêu linh
Cũng muốn quên tất cả
Để làm lại từ đầu
Sao thấy mình vật vã
Giữa muôn ngàn vết đau.
Thôi đành vào mộng mị
Đi ngậm ngải tìm trầm
Lần tay vào thế kỷ
Tìm lại cuộc trăm năm
Em về ru ta ngủ
Trong tiếng hát bọt bèo
Tuổi thơ nào trú ngụ
Vào nửa mảnh trăng treo
Gõ đời trên máy tính
Những trang chữ lập lờ
Ta khi khùng, khi tỉnh
Đời bỗng hóa than tro
Em về ru ta ngủ
Trong tiếng hát bọt bèo
Tuổi thơ nào trú ngụ
Vào nửa mảnh trăng treo
Gõ đời trên máy tính
Những trang chữ lập lờ
Ta khi khùng, khi tỉnh
Đời bỗng hóa than tro
Cội thông già ta khắc
Bài vong thân miệt mài
Niềm đau không giấu mặt
Kẻ khật khùng hoá say
Thấy mình trong đáy cốc
Có mặt rất tình cờ
Trong men đời ô trọc
Nên nén lệ thành Thơ
Lỡ sinh thời vận bỉ
Phải đi trọn đường trần
Không một người tri kỷ
Ta sống đời vong thân
Thấy mình trong đáy cốc
Có mặt rất tình cờ
Trong men đời ô trọc
Nên nén lệ thành Thơ
Lỡ sinh thời vận bỉ
Phải đi trọn đường trần
Không một người tri kỷ
Ta sống đời vong thân
HUY THANH