THƠ
KHÁT VỌNG
HUY THANH
hỡi thần giao của bao giờ linh hiển
chờ ta về nấp một bóng chiêm bao
mang tình thơ làm đục khúc sông đào
thành ký ức xôn xao lời khát vọng
ta rong chơi giữa trời cao gió lộng
chuyện trăm năm cứ phó thác cho đời
chuyện nắng mưa xin gởi lại ơn trời
vui thì khóc ,cười khi sầu vạn cổ
tuổi nhọc nhằn vó câu ngoài cửa sổ
vài hoàng hôn cũng đủ sớm mưa chiều
vài cuộc tình cũng thành nỗi cô liêu
nên hoài niệm chắt chiu thành khát vọng
rồi một hôm giấc mơ đời dậy sóng
từ hồn nhiên tiền kiếp réo ta về
đêm tối mù, chân lạc bến sông mê
nào thấy bến tịch nhiên nào trở bước?
em có lỡ qua nhịp cầu Ô Thước ?
xin cho ta gởi một đoá ngậm ngùi
đàn quạ đen đã vỗ cánh về trời
thơ sẽ nở thành gai lời sám hối
cuộc tình xưa cớ sao mà nông nổi ?
khi em về thổi tắt nến hoang vu
để chiêm bao từ đó mắt ơ thờ
nghe hoang phế phủ lên bờ tưởng niệmta lạc đường nên thơ sầu lên tiếng
gọi hư không từ đó xuống mưa nguồn
nếu lỡ quên ,một lời hứa nửa chừng?
em cứ nghĩ một người dưng lỡ nóinên lời tình hứa một giấc chiêm bao
hãy quên đi như một khúc ca dao
không truyền khẩu bờ môi nào vọng tiếng ?nên đôi khi quên ký ức chính mình
để thẫn thờ không nhớ nổi lời kinh.
quên trăn trối tiễn đưa người tuyệt vọng
HUY THANH