MỘ LÁ
HUY THANH
(đồng cảm tựa một bài thơ của Lan Phương)
ta nhặt chút nắng hanh vàng trên cỏ
nhuộm niềm đau vào xác lá ngu ngơ
trời vẫn xanh sao mà vàng nỗi nhớ?
sao vẫn đưa từng bóng lá ơ thờ?
lần nắng để tìm trong lời gỗ mục
mọt thời gian ăm ắp tuổi thơ nầy
buồn trệu trạo nghe hồn đau rưng rức
thả tóc buồn những sợi trắng nghiêng vai
ngàn chiếc lá hanh hao thành quách cũ
mộ trùng khơi lớp lớp ngủ im lìm
em có phơi nỗi buồn thiên vạn cổ?
sao mắt còn hoài niệm dấu chân chim?
dường như lá tiếc thương lời gió hú?
nên đồi cao đồng vọng chút sương chiều
ta đứng đó chênh chao hồn thạch nhũ
trăm năm dài chưa hết nỗi cô liêu
em thì vẫn mang nỗi buồn sơn cước
ngày quạnh hiu như xác lá thông vàng
tiếng đàn tr'ưng nghe chừng như não nuột
theo lá vàng khơi động chút âm vang
ngàn nỗi nhớ trôi theo lời thác gọi
hồn rong rêu mục rã dưới chân đồi
niềm đau cũ rưng lời kinh sám hối
mang bóng chiều vàng vọt lá ra khơi
HUY THANH