1/5/14

THƠ: ĐỒI TRĂNG

THƠ :
ĐỒI TRĂNG 



HUY THANH

Em đi từ tạ đồi trăng ấy
Để núi cao nguyên lạnh tủi sầu
Thăm thẳm một ngàn đêm thức dậy
Cũng một ngàn đêm ta mất nhau



Ché rưọu cần uống chửa kịp say
Những chén đầy, vơi ướt mặt mày
Nước hay rượu cũng đầy men đắng
Như một kiếp đời phải trả, vay

Đồi dốc nghiêng bàn chân tiễn đưa
Bước nghiêng thăm thẳm ướt sương mờ
Nghe như núi rót lời ly biệt.
Và gió vọng hoài dấu tích xưa

Một nửa đồi trăng ta mất nhau.
Từ khi hoa héo rụng bên lầu
Dạ lan mấy đoá hương sầu muộn
Tiếng vạc chập chờn cuối bãi dâu.

Lòng tím một tình hoa tím xưa
Trăng treo nửa mảnh gió buông hờ.
Đồi trăng run rẩy thềm hoang lạnh.
Ta đứng một mình giữ gió mưa.

Em hỡi trăng tàn giữa phố đông
Tóc ai ngôi rẽ lệch hai dòng.
Em mang nửa mảnh về đô thị.
Nửa mảnh chôn vùi giữa nhớ mong.

Còn có lại gì khi mất nhau?
Đồi trăng năm ấy lạc phương nào?
Câu thơ tình sử hương hoài niệm
Hóa thành hương khói vọng chiêm bao.

Ta của ngày nay khóc cổ xưa.
Em mang dĩ vãng bước ơ thờ
Đồi trăng năm ấy thành hoang mộng
Gởi đến ngàn thu giấc mộng hờ.

HUY THANH