ĐOẢN VĂN
TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM
HUY THANH
Chớp mắt đó lại sắp hết một năm ,thời gian
trôi qua vùn vụt như ai đó ví như tiếng vó câu ngựa nhanh như ngoài khung cửa sổ. Cứ mỗi lần thấy đường phố rộn rịp du khách, những mầu hoa đủ sắc thắm
tươi trên lề đường, góc chợ, khu phố là tôi thấy muà xuân lại sắp về.
Buổi sáng tôi thường thức dậy khi sương mù còn dầy đặc trên những đồi
thông còn say ngủ, những đám mây còn lặng lờ dừng chân nghe ngóng tiếng
thác bạt ngàn. Tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng bằng cách leo lên đồi
cao nhìn xuống bờ hồ xa tít, hít thở những tinh hoa của trời đất bằng
bước chân khởi hành cho một ngày mới, khi không khí cao nguyên chưa ô
nhiễm khói xe mịt mù.
Quán cà phê nằm tận đỉnh đồi mà rất đông khách. Hình
như ở vùng đất cao nguyên, uống cà phê thơm nóng trong mù sương giá
lạnh, nghe nhạc trữ tình là một điều không thể thiếu, nhất là những
người có một chút máu giang hồ vặt, tâm hồn lãng mạn, một chút ngông đời
như tôi. Thú tao nhã ấy dường như là một thời thượng, một thói quen chẳng phải của
riêng tôi, mà là còn của cư dân trên vùng thành phố sương mù nầy. Những
người uống cà phê ở đây như theo một luật lệ bất thành văn là vào quán
thì phải im lặng, không nói chuyện phiếm, không làm ồn ào mà họ để tư
duy chìm vào những tiếng hát thoang thoảng, tiếng nhạc rơi rụng dần theo
từng giọt cà phê rớt tràn đầy vị đắng trong ly.Mỗi người có một khoảng
hoài niệm riêng ,một suy tư chập chùng nào đó trong trong ký ức, một
góc nhỏ lẻ loi nào cuả kỷ niệm .Tất cả dường như có sự tương giao giữa
con người, hiện tại và dĩ vãng trong âm thanh mời gọi của núi rừng, của ký ức.