HỒI KÝ :
KỶ NIỆM VỀ TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI
KỶ NIỆM VỀ TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI
HUY THANH
1 -LỜI MỞ ĐẦU:
Nhân dịp xuân về, mùa của những đôi tình nhân đã ,đang, và sẽ yêu thương , tôi xin viết lại một kỷ niệm vui lẫn buồn về mối tình đầu của mình thời còn là học sinh Trung Học.
Người ta ai cũng có nhiều kỷ niệm nhất là những kỷ niệm về tình yêu , những kỷ niệm đó dù vui hay buồn cũng gắn bó với một thời dĩ vãng, là những chứng tích khó quên của tình yêu . Đăng lại hồi ký nầy , mong rằng quý độc giả , nhất là những bloggers ở lứa tuổi 40, 50 trở lên có dịp tìm lại hình bóng tình yêu của mình ở một khía cạnh nào đó với nhiều sự cảm thông và gần gũi .
2- HỒI KÝ: KỶ NIỆM VỀ TÌNH YÊU ĐẦU ĐỜI :
2.1 -
" Trai lớn lên thì lấy vợ, gái lớn lên thì theo chồng " đó là câu nói của ông bà mình thường để lại cho nhiều thế hệ mai sau mỗi khi nhắc nhở con cháu phải làm cái nhiệm vụ thiêng liêng là di truyền nòi giống .Không hiểu mẹ tôi muốn tôi lấy vợ sớm hay sao mà khi tôi mới mười sáu tuổi mẹ tôi thường nói xa, nói gần câu đó với hàng xóm mà cốt ý chỉ để tôi nghe. Năm đó tôi vừa ở cái tuổi mười sáu mới lớn, nếu là con gái ở tuổi đó người ta gọi là tuổi "dậy thì", nói theo văn chương cổ là tuổi "cặp kê"," (kê là cái lược chứ không phải con gà đâu nhé) lược giắt trâm cài .
Vào tuổi đó nghĩa là những cuộc chơi tạt lon, đánh đáo, bắn bi, đá dế của con trai; đánh đũa, nhảy dây,chơi nhà chòi, nhảy chàm, bỏ khăn của con gái tạm thời không còn hấp dẫn nữa. Ở tuổi đó tôi thường thơ thẩn ngắm nhìn những bóng dáng người khác phái với tà áo dài tha thướt đi ngang qua nhà mỗi sáng, để rồi mơ mộng viển vông ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Ở tuổi mười sáu, tâm sinh lý phát triển mạnh nên con người dễ rung động vói thiên nhiên, nhất là với người khác phái. Nghe mẹ tôi nói, tôi nghĩ nếu muốn có vợ trước hết phải có" bồ" hay "người yêu " . Ngày đó bọn trẻ chúng tôi thường gọi người yêu là" bồ" ( dù trai hay gái), còn để phân biệt" bồ trai" hay "bồ gái" chúng tôi gọị " đào" là bồ nữ, và " kép" bồ nam. Nhưng khổ là tôi hồi đó giờ chỉ biết lo học chứ không quan tâm mấy đến chuyện bồ bịch nên làm sao có "bồ" đây ?.
Một sáng bất chợt, tôi thấy bé Chi hàng xóm (nhỏ hơn tôi có một tuổi) đi học qua ngang nhà, ,tôi chợt có ý nghĩ hay là mình "cua" Chi làm" đào" cho giống với mấy thằng bạn trong lớp." Ở tuổi chúng tôi thằng nào cũng có" bồ,có đào) chỉ mình tôi là còn so lo ( một mình ).
"Cua" là đi làm quen bạn gái, làm quen lịch sự có văn hoá chứ không phải "dê nham nhở" đâu nhé, cũng không phải" tán phét gái đâu," người Bắc thường gọi là "đi quạt".
Tôi không hiểu tại sao hồi đó người ta gọi đi làm quen với bạn gái là đi "cua", có lẽ lấy từ chữ Pháp âm đọc là cua (cour), nghĩa là quẹo ngõ rẽ thay vì đi con đường thẳng như hồi tuổi thơ, hay đó là những sách vở học về tình yêu, cour là những quyển sách học , ngày trước những người học hàm thụ không đến trường thường mua cour (sách) về nhà học. Vì vậy ngày trước nếu trốn học, bỏ giờ học người ta gọi là "cúp cua" (coupe-cour)
Nhà tôi với nhà cô hàng xóm Chi cách nhau một con đường, Chi là con gái một sĩ quan nên thường đi học chung với ba bằng xe Jeep , mỗi sáng người lính tài xế đến nhà chở ba Chi đi làm việc, Chi đi theo ba đến trường .
Năm lên mười hai , mười ba tuổi, mỗi tối lũ trẻ trai gái chúng tôi thường tụ tập trên cái sân cỏ lớn phía trước nhà, chơi nhảy dây, cút bắt, nhảy chàm, bỏ khăn , hay chia phe chơi trò chơi lính kín bắt ăn cướp.Cuộc chơi vô tư , hồn nhiên không hề có sự phân biệt tra gái với những cái đụng chạm rất vô tư .Hình như định mệnh sắp sẵn cho tôi thân với Chi nên lần nào tôi với Chi cũng bắt thăm cùng một phe. nhóm . Năm lên mười sáu tuổi ,có một lần , trong trò chơi lính kín bắt ăn cướp , tôi vô ý té ngã xuống đường chảy máu ướt cả tay, Chi không ngần ngại lấy vạt áo lau cho tôi, cái chạm tay đầu tiên ấy làm tôi có những cảm giác lạ lùng mà đến bây giờ tôi không quên được. Và những cuộc chơi sau nầy, đôi khi tôi giả vờ té ngã để được Chi chăm sóc để tìm lại những cảm giác ấy , hi hi
2.2 -.
Nghĩ thế, nên sáng hôm sau tôi vào lớp gặp thằng bạn thân tên Bưởi nhờ nó cố vấn cho cách "cua" đào Tuy nó xấu trai , nhưng lại có " bồ" trước hơn tôi, còn tôi đẹp trai, học giỏi mà vẫn ê sắc ế bạn gái .Trường tôi lúc đó lớp lớn chúng tôi con trai học buổi sáng, lớp nhỏ con gái học buổi chiều. Nó làm thế nào mà "cua" được một em lớp nhỏ học buổi chiều ngồi chung chỗ, nên thư đi thư đi lại nhét trong hộc bàn .Thỉnh thoảng hai đứa còn quà cáp cóc,ổi, chôm chôm để lai dưới gầm bàn tặng cho nhau trước khi ra về, làm tôi cũng có nhiều dịp đọc "ké" thư của bồ nó và hưởng "sấy" những món quà trái cây bạn gái gởi lạ dưới gầm bàn .
Bưởi ăn nói hay, nhưng chỉ cái tội là viết văn thì đứng gần chót lớp, nó biết tôi giỏi môn văn nên thường "mướn" tôi viết thư tình hộ nó bằng những "chầu trả ơn " như bao ăn bánh cuốn, uống cà phê trước giờ vào lớp . Sẵn dịp tôi luyện luôn cách viết thư tình để sau nầy tôi sẽ viết cho Chi những bức thư tình lãng mạn, mùi mẫn như thế.
Tâm lý con gái thường thích thơ, nhạc, những lời dịu ngọt nên khi viết thư giùm cho "bồ" của thằng Bưởi lần nào tôi cũng "cóp" mấy câu thơ tình lãng mạn cho bức thư có phần khí thế mùi mẫn của TTKH như " Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn .Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn (Hai sắc hoa Ty Gôn ), hay " Đưa người ta không đưa sang sông. Sao nghe có sóng dậy trong lòng ?( Tống Biệt Hành thơ Thâm Tâm), hay chen vào vài câu bài hát " Tuổi Biết Buồn " của Phạm Duy nóí về tuổi dậy thì của người con gái " Buồn đã tới rồi một buổi sáng mưa rơi. ".
Không hiểu tôi viết thư tình mùi mẫn thế nào mà một buổi sáng trong giờ ra chơi cô bồ của thằng Bưởi đến tìm Bưởi giữa sân trường .Tôi quên nói là vì cái tên Bưởi của nó, nó chê xấu nên nó mượn cái tên của tôi làm "tạm ứng" cho tương xứng với cái tên Lan của nàng . Nàng đến hỏi mấy đứa bạn cùng lớp : "Dạ, cho em gặp anh Nguyên ," Nghe nói tên mình . tôi bước ra thì thấy người con gái lạ hoắc lạ huơ, nàng cũng vậy ngạc nhiên nhìn tôi lập lại " " Em muốn gặp anh Nguyên cơ ". Lúc đó tôi cũng không nghĩ tới là cô" bồ" cuả thằng Bưởi nên nói " Lớp nầy chỉ có tôi tên Nguyên ". Vưà lúc đó thằng Bưởi từ trong đi ra thấy cô "bồ "của nó ,nó giật mình chạy lại nói chuyện với nàng, còn tôi hơi " quê " và thành thừa thãi nên đi vào lớp.
Mấy đứa bạn thấy thằng Bưởi đứng nói chuyên với bạn gái nên chọc " Ê Bưởi, dẫn em đi ăn kem đi chứ" ," Bưởi ơi mầy có kẹt tiền tao cho mượn nè" " Bưởi ơi cái áo mầy mượn tao hôm qua đi với em Hồng trả chưa ? " .Đúng là nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò. Tôi thấy thằng Bưởi đỏ mặt không biết có phải vì cái tên Bưởi của nó bị "bể" hay là vì những tiếng trêu chọc quá quắt cuả bạn bè .Sau khi Lan về , tôi hỏi Bưởi" Sao mầy buồn xo vậy?" , nó trả lời " Nàng giận tao sao giấu cái tên Bưởi và nàng đòi tao đọc cho nàng nghe hết bài thơ Hai Sắc Hoa Ty Gôn cuả TTKH, tao có biết câu nào đâu mà đọc , nàng giận tao bỏ về rồi, mai mốt thôi để tao đích thân viết xin lỗi nàng, tao không nhờ tới mầy nữa ".
2.3-
Sau khi đã suy nghĩ nhiều đêm ,tôi nhất quyết viết cho Chi một bức thư tỏ tình, muốn cho thư tình của mình viết hay tôi vào nhà sách mua cuốn "Những bức thư tình hay nhất thế giới" về nghiền ngẫm ,nghiên cứu " cóp" vài câu. Tôi cũng chịu khó tìm những bài thơ tình mùi mẫn nhất chép trong thư để minh họa cho tình yêu của mình đối với Chi .Viết thư xong, muốn cho nàng cảm động, tôi ghi " anh viết bức thư nầy vào một đêm mưa lạnh giá không ngủ được vì nhớ em ", hi hi , nhưng thực sự tôi viết vào buổi trưa nắng nóng nực như lửa đốt toát cả mồ hôi . Sau cùng tôi "chôm" chai nước hoa của mẹ tôi xịt vào bức thư cho có mùi thơm khi nàng mở ra đọc thêm ngây ngất . Ôi, cái nghề " cua đào" sao mà lắm giai đoạn và công phu thế ?
Thư viết xong, bây giờ là làm thế nào để gởi cho Chi, vì lúc đó chúng tôi đã lớn sắp qua mười bảy tuổi , Chi cũng ít ra đường. Buổi sáng đi học thì đi chung với ba trên xe Jeep có người lính tài xế (vì lúc đó còn chiến tranh), còn về thì về xe đưa rước của trường.
Tôi không có cơ hội nào
gặp riêng Chi trao thơ nên phải chạy qua nhà thằng Bưởi nhờ nó hiến
kế .Bưởi
cười " Đưa thư vào ban đêm vậy ". Tôi mới chợt nhớ ra, mỗi buổi tối, Chi
thường ngồi trên lầu học ở cái bàn, cạnh cửa sổ lúc nào cũng mở ra ngó
xuống đường cho mát. Tôi nói với nó :" Nhưng lầu nhà Chi cao quá làm
sao tao đưa thư ? " .Thằng Bưởi nói :" Mầy yêu quá rồi hoá ra lú lẫn, ngờ
nghệch, mầy kiếm cục đá buộc bức thư bên ngoài rồi ném mạnh lên chỗ nàng
ngồi học , nàng sẽ nhặt thư
lên đọc " .
Suy đi tính lại tôi chỉ thấy có cách đó mới gởi được thư cho Chi mà thôi nên nói :"Tối nay tao gởi, nhưng mầy theo hỗ trợ tao lấy tinh thần nhé ".
Tối đó, tôi tắm rửa thật sớm, chọn cái quần Jeans
"chiến" nhất trong tủ, mang đôi giày xịn kiểu Italie, mặc chiếc áo pull
của Mỹ mới toanh của mẹ mua cho dành mặc vào ngày Tết để găp Chi , vì tôi có viết trong thư " Nếu em yêu anh, em hãy
xuống đây anh mời em đi uống "sinh tố " tâm sự, còn em không xuống là em từ
chối tình yêu của anh, anh rất đau khổ . ".Suy đi tính lại tôi chỉ thấy có cách đó mới gởi được thư cho Chi mà thôi nên nói :"Tối nay tao gởi, nhưng mầy theo hỗ trợ tao lấy tinh thần nhé ".
Tôi cũng không quên mua chai Briantine ( một
loại như kem vuốt tóc thơm bây giờ) chải , tóc mướt còn hơn cả dầu
gội Clear, vừa thơm, vừa đứng . Sau cùng tôi cũng không quên mua cho
nàng
một chai nước hoa Soir de Paris để làm quà tặng kỷ niệm ngày yêu
nhau. Vì tôi giấu mẹ nên chi phí nầy tôi phải nhịn ăn sáng cả tháng
mới đủ. Ôi tình yêu thật là nhiệm mầu. Thằng Bưởi gặp tôi nó trầm trồ
vừa khen vừa chửi : " Sao mầy hôm nay " ngựa quá " , bô ( beau =đẹp )
như Alain Delon ( một nam diễn viên của Pháp ) "
Sau khi tôi chuẩn bị "đạn dược" đã sẵn sàng thì thằng Bưởi cũng vừa tới, nó đi trên chiếc xe Vélo Solex ( một loại xe gắn máy ở trước đầu xe cuả Pháp thời đó là loại xe của con nhà giầu thường đi học ), nó vừa chở tôi, vừa" lên lớp dạy :" Mầy liệng thư lên rồi chờ Chi ngó xuống lầu thấy mầy rồi hãy đi nha " . Tôi cũng hồi hộp " Tao sẽ nghe lời mầy "
Xe thằng Bưởi ngừng hơi xa nhà Chi một chút để tránh tiếng ồn của máy xe có thể làm chú ý đến người nhà của Chi .Tôi đi bộ đến, Chi đang ngồi học chăm chú dưới ánh đèn bàn .Ôi chao, người tôi yêu ngồi học dười ánh đèn mầu trông đẹp như một pho tượng thạch cao vệ nữ . Tôi lấy cục đá có gói bức thư, lấy hết sức bình sinh ném lên lầu chỗ Chi đang ngồi. Một tiếng " rảng" vang lên như tiếng thủy tinh bị vỡ, thì ra cục đá mang thư đã trúng vào cái lọ hoa thủy tinh làm bể nát trong phòng.
Tôi hoảng hồn chạy ra leo lên xe , thằng Bưởi cũng thấy nguy cấp vội rồ máy xe, hai đứa tôi vọt lẹ nhưng tôi cũng còn kịp nghe kịp tiếng mẹ Chi chửi theo " Thằng mất dạy nào ném đá lên phòng vậy ?"
Chạy một lát chúng tôi tưởng thoát nạn, nhưng bỗng phía sau có tiếng chó suả, con chó phốc nhỏ trong nhà Chi phóng ra đang đuổi theo, nó đuổi càng lúc càng gần, tôi phải ném lọ nước hoa mua tặng Chi vào nó, nó dừng lại hửi vài cái rồi tiếp tục đuổi theo.
Xe chúng tôi băng qua khu vuờn ,chui dưới ,những cành cây thấp khiến chúng tôi phải cúi đầu xuống kẻo bị vướng bể đầu , tôi thấy những cành cây thấp như thách đố cái đầu láng o chải Brillantine thơm phúc của tôi như muốn thách đố " có giỏi lên đây thử sức " .
Sau cùng, bỗng một tiếng "rầm" vang lên, chiếc xe đụng vào gốc cây, tôi lăn một nẻo, thằng Bưởi văng một nẻo . Con chó chồm tới cắn tôi, tôi đấm vào mắt nó như lời ba tôi dạy chỗ yếu nhất của con thú là đôi mắt. Nó cắn chân tôi, rách quần, chảy máu .Vưà lúc đó nhiều người cầm gậy chạy đến hỗ trợ, con chó thấy đông người có gậy gộc nên cong đuôi chạy về nhà . Họ đưa tội vào bệnh viện. Thế là đôi giày vía Italie, quần Jeans , áo pull kiểu Mỹ của tôi sau trận quần thảo, vật lộn với ""chó" thành nùi giẻ rách tả tơi.
Tối đó, mẹ tôi vào bệnh viện thăm tôi, thấy mặt mày, tay chân con mình bị trầy nát, quần bò ,áo pull te tua như tàu lá chuối, thương con mẹ hỏi tôi " Chó nhà khốn nạn nào cắn con vậy ? để mẹ đến mắng vốn tiên sư nhà nó, bắt đền tiền thang thuốc" .
Dĩ nhiên tôi cũng không dám nói với mẹ là chó nhà cuả Chi.
2.4 -
Thế đấy, những chuyện tình ban đầu ở tuổi mới lớn thường có nhiều kỷ niệm vui buồn, tuy ngô nghê nhưng là những vết thương hằn sâu khó quên trong ký ức. Sau nầy, vì hoàn cảnh ,tôi với Chi cũng không thành duyên nợ, đến năm 1975 gia đình Chi đã vượt biên sang Mỹ. Tôi cũng có thời gian qua Pháp rồi ở Mỹ, cũng hết sức tìm kiếm người bạn tình bé nhỏ năm xưa nhưng biệt chim tăm cá biết đâu tìm.
Mỗi lần tôi nghe lại bài nhạc phổ ca dao " Tóc mai sợi vắn sợi dài " của nhạc sĩ Phạm Duy
"Tóc mai sợi vắn sợi dài "
"Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm"
hay bài Nhạc nước Pháp BANG BANG nói về những kỷ niệm trò chơi thời thơ ấu của đôi trai gái khi lớn lên dang dở cuộc tình làm tôi cảm thấy mình nuối tiếc một cái gì đau nhẹ nhàng , sâu lắng.
Bởi vì mối tình đầu như một tia nắng nhẹ hay một làn hương thoảng qua , không ai nắm giữ mãi được trên tay một làn năng ấm hay ướp trọn trong lòng mãi được một mùi hương từ dĩ vãng .
HUY THANH .