12/1/14

THƠ: NHỮNG ĐÓA HOA NGÀY TỰU TRƯỜNG

THƠ: NHỮNG ĐÓA HOA NGÀY TỰU TRƯỜNG




 HUY THANH



Rồi cánh phượng cũng rơi vào quá khứ
Cổng trường xưa không còn khép trầm tư
Chân em lại qua lối mòn xưa cũ
Mùa hè qua trong ký ức tạ từ



Em mang chút nắng hanh vàng trên áo
Dậy niềm vui trong khoảnh khắc tựu trường
Giờ đứng lớp.. có khi ngoài mưa bão
Nhưng trong lòng nắng vẫn dậy  tình thương

Chiều lặng lẽ hết giờ em ra phố
Bước bơ vơ với một cõi riêng mình
Đi chầm chậm dưới hàng cây phượng đỏ
Chợt thoáng buồn những nỗi nhớ mông mênh

Em , cô lái đưa đò bao thế hệ
Qua khúc sông trôi nổi lắm phận người
Qua sông rồi biết còn ai ngoảnh lại?
Để một mình cô giáo đứng đơn côi

Rồi năm tháng theo dòng đời trắc trở
Tóc đang xanh chớm bạc rất tình cờ
Cũng chạnh lòng em muốn làm hành khất
Giữa chợ đời xin lại chút tuổi thơ

Những nếp nhăn  khép dần trên mi nhỏ
Vẫn cưu mang  bao lớp trẻ vào đời
Ngày tựu trường cũng áo hồng, áo đỏ
Cũng ngại ngùng tô lại chút son môi

Anh chợt thấy tình em về lặng lẽ
Thầm lặng như sợi tóc trắng  còn vương
Gánh tuổi đời anh không còn son trẻ
Chỉ xin em ...một chút nắng sân trường

HUY THANH