I- BỨC THƯ THỨ NHẤT:
NHÀ VĂN, NHÀ BIÊN KỊCH SÂN KHẤU
NGUYỄN QUANG VINH GỞI ĐÀM VĨNH HƯNG
Đôi lời muốn nói với Mr Đàm
Có ai đó viết rất đúng rằng nếu không có em không sao, còn không có Nguyễn Ánh 9 đất nước sẽ rất thiệt thòi vì một tài năng em ạ.
>>Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 thẳng thừng chê Mr Đàm, Hà Hồ
>> Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 sẵn sàng xin lỗi Đàm Vĩnh Hưng
Tối nay rảnh, có mấy điều muốn nói với Đàm Vĩnh Hưng. Rảnh thật, chứ nếu bận thì anh không ngứa mồm. Sau trả lời của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, Hưng "mần" lại bằng tâm thư. Em "mần" tâm thư thì anh "mần" mấy dòng lung tung, lang tang thế này thôi:
Một là với đám đông, đôi khi có ai đó cởi truồng rồi vừa múa vừa hát "xòn xòn xòn đô xòn, xòn xòn xòn đô rê", có thể hút cả nghìn người coi, thậm chí có người còn nhảy dựng lên, múa theo, hát theo, ngây ngất ấy chứ, nhỉ, em nhỉ?
Hai là em có giọng hát và đã tạo ra được khán giả của riêng em. Và nhiều đơn vị tổ chức ca nhạc, bầu sô kiếm được bộn tiền nhờ vào em và một số người hát như em (anh cố tình dùng chữ 'người hát'). Điều đó không phủ nhận. Và em là một người hát nổi tiếng, nổi tiếng đến độ, nếu em có facebook, chẳng cần nhọc công nghĩ ra câu chữ, văn chương, vấn đề, em chỉ cần đưa cái bàn chân em lên, cái bàn chân vừa xỏ vào đôi giày hiệu cỡ 5.000 USD chẳng hạn rồi viết mấy chữ: "Hưng có giày mới nè", thì chí ít cũng vài ba chục nghìn link, nhỉ, Hưng nhỉ. Bọn anh, viết vỡ mặt, tìm kiếm thông tin, những mong mang đến bạn đọc những cảm nhận, suy nghĩ, bình luận nghiêm túc, cao lắm chỉ được mấy trăm link. Em nổi tiếng quá gì nữa, nhỉ, Hưng nhỉ.
Ba là có ai đó viết sau khi em gửi tâm thư rằng: tài năng và nổi tiếng là khác nhau, chắc em đã đọc, và người ta nói em nổi tiếng chứ không tài năng, nghĩa là em là người hát chứ không hẳn là ca sĩ - ca sĩ ở đây là chữ dùng trang trọng, đúng đắn và chính xác, chữ dùng cho nghề, chữ dùng cho nghệ thuật. Một vài tờ báo (be bé) gọi em bằng danh xưng: "Ông hoàng nhạc Việt" và em có vẻ khoái, khoái là khác mà đúng là khác em ạ, đôi khi hai chữ danh xưng "Ông hoàng" vào trường hợp em lại xúc phạm đến một thế hệ ca sĩ lớn - lớn và tài năng của nước Nam mình đấy.
Bốn là nếu sau lời nhận xét của nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9, dù ở mức độ nào, với tư cách là lớp sau, là người đã thu băng và biểu diễn nhiều bài của bác, em có lên báo thì em phải tỏ lòng biết ơn những nhận xét ấy, có thể nó không đúng hết nhưng nó trúng đó em ạ, chứ em chẳng cần gì phải khoe giải - ui giời giải nước mình thì hơn cả bọn anh, em biết rồi - em lại khoe về tài, khoe về cả sự cầu cạnh của bác khi mời em hát... nó khôi hài, nó hỗn, nó kém về ứng xử. Nếu em cám ơn những nhận xét của những người có nghề nghiệp, và tiếp tục trau dồi nghề nghiệp, tiếp tục học, tiếp tục rèn giũa nghề, thì uy tín em với khán giả sẽ lên, nhưng bây giờ em đã đánh mất cơ hội đó rồi... Tiếc nhỉ, Hưng nhỉ?
Năm là em cứ hát cho lớp khán giả hâm mộ em, chẳng sao cả, nhưng lại như có ai đó viết rất đúng rằng nếu không có em không sao, còn không có Nguyễn Ánh 9 đất nước sẽ rất thiệt thòi vì một tài năng em ạ.Vừa rồi, dư luận hơi ồn ào, rồi qua tâm thư của em, bác Nguyễn Ánh 9 có gửi lời xin lỗi mọi người, xin lỗi em... nhưng nếu em từng trải, em hiểu rằng, đó là lời xin lỗi của một người đàng hoàng, đối với lớp cháu con rằng, bác không chấp. Thế đó em nhé. Cái từ xin lỗi của bác nghe nó đau và cay đấy.
Chúc em khỏe. Chúc em cố gắng để một ngày nào đó, anh gọi em là ca sĩ. Đừng viết tâm thư gửi anh nữa nhé, nói như tiếng Hà Tĩnh là "đọc nó nhọc" (mệt), nên anh nỏ (không) đọc... Đôi khi anh chỉ ước mình góp chút tí ti hương sắc cho cuộc sống như vẻ đẹp khiêm nhường của hoa khoai lang thế này mà đã thấy khó, Hưng ạ.
Vài nét về tác giả:
Nguyễn Quang Vinh sinh năm 1959 ở Quảng Bình, là nhà văn, nhà biên kịch (điện ảnh, truyền hình, sân khấu), đạo diễn nhiều chương trình nghệ thuật .
BÌNH LUẬN ENTRY :
Bức thư viết một cách nhẹ nhàng nhưng ngẫm ra quá nhiều đau xót .Từng nét chữ , tùng câu văn như những vết đao đâm như muôi xát vào lòng tôi mặc dù tôi không phải là người trong cuộc .Cám ơn anh Vinh qua bức thư nầy đã cho tôi nhận diện lại tầm băng hoại của một số người gọi là "ca sĩ thế hệ trẻ " một thế hệ lấy xác thịt làm nghệ thuật , lấy lừa lọc làm định hướng, lộng giả thành chân. Dĩ nhiên , tôi không vơ đũa cả nắm vì hiện nay may mắn thay còn một số ít người hát trẻ biết còn nghĩ đến tiền đồ nghệ thuật chân chính, Qua cách phô diễn , cách trình diễn , cách hát của họ mặc dù họ không nói ra , nhưng đó là những tuyên ngôn mà người hát và người nghe đều đồng cảm . "Hữu xạ tự nhiên hương " trong nghệ thuật là một điều tất yếu , người ta không thể gióng trống, khua chuông , hô khẩu hiệu , xức dầu thơm là nổi danh mà cái danh phải đến từ người nghe, từ khán giả ban cho .
Nghệ thuật tự nó định hướng trong lòng người nghe như một chân lý chứ không thể áp đặt , rao bán , phô trương , cái sơn phết hào nhoáng lòe loẹt bên ngoài chỉ làm cho nghệ thuật trở lại thời kỳ đồ đá mà thôi .
HUY THANH