THƠ
TRUNG THU
TA và EM
HUY THANH
Em soi hồn nến nhỏ
Tìm chút tuổi thơ nầy
Gót son nào bỏ dở ?
Chiếc lồng đèn xa bay
Ta đi tìm trăng gió
Một chút lãng quên đời
Ánh trăng rằm sáng tỏ
Đã xa rồi.. em ơi
Em tìm vùng cổ tích
Chú Cuội với chi Hằng
Đâu tuổi thơ mù mịt ?
Giữa truyền thuyết nhân gian ?
Ta chợt về hiu quạnh
Bỗng thấy bóng xa hình
Vầng trăng đầy ảo ảnh
Nên đời hoá chênh vênh
Em mang hồn sa mạc
Qua nỗi nhớ lưu đày
Chân trần vương bão cát
Mắt đã mù trăng phai
Ta ôm vầng trăng khuyết
Em gánh mảnh trăng gầy
Hai bờ xa bóng nguyệt
Hai vực thẳm vơi đầy
Mùa trung thu huyền hoặc
Lạị về cõi nhân gian
Tuổi thơ nào lịm tắt
Thấy tiếc một vầng trăng
HUY THANH