11/9/13

Thơ: BA BÀI TÔI NHẬT TỤNG

BA BÀI TÔI NHẬT TỤNG

HUY THANH


I- TÔI VÀ EM

tôi đi vào cuộc tàn phai
bể dâu uống cạn gót giầy ngậm sương
đêm qua mau đến dị thường.
tóc xanh điểm trắng mười phương hải hồ.

nhạc lòng tủi ánh trăng tơ.
nốt cao, nốt thấp, mộng hờ ảo sương.
đêm phai ký ức đầu nguồn
ngùi trông kỷ niệm trắng dường chiêm bao

mắt em hai mảnh thu sầu
con trăng mười sáu rụng lầu thế gian
môi anh còn điếu thuốc tàn.
lập loè ánh lửa hai hàng lẻ loi

mai tôi rời bỏ cuộc chơi.
em nghe lau lách rã rời nhan dung?

II- TÔI VÀ TÔI

tôi về vàng đá xanh xao
bước chân lãng tử tiêu hao nửa đời
thôi đành bỏ cuộc rong chơi
lênh đênh ngày tháng rã rời thịt xương.

cười phôi thai cuộc hí trường.
trên dòng tóc trắng cảm thương thân mình.
chiếc cầu hai ngã tử sinh.
chưa qua mà tiếc thương mình hư hao

III- TÔI VÀ BẠN BÈ

chúng tôi lỡ đầu thai lầm thế kỷ
nên bạn bè nhiều đứa bỏ đi xa
năm mươi năm: đứa thành quỷ, thành ma
đứa quên hết tiếng cha cùng tiếng mẹ

tiếng ru hời thuở nằm nôi thơ bé
xin trả về thời ấy những ngây thơ
giờ ở đây chỉ còn tiếng "hê lô"
khi gặp gỡ thay lời chào rất vội

hát tình ca cũng không còn nốt mới
khi dứt rồi không để vọng dư âm
tay bắt tay lòng giấu những cuồng tâm
nụ cười gượng che bao điều toan tính

ly rượu đắng, tách cà phê , nhạc Trịnh
đủ quên đời hoang phí chút thời gian
khi ra về lòng trĩu nặng xốn xang
môi thâm tím cố mang vài tiếng hát

vỗ bàn tay cũng không thành nhã nhạc
nên rưng rưng dành vuốt mắt cho đời
ngày qua đi chỉ còn mấy nụ cười
không đủ xoá ngậm ngùi trong ký ức

chân quờ qụang, nên hồn rơi đáy vực
vác trăm năm theo tuổi trượt đường dài
quá khứ mịt mờ, rách nát cả tương lai
nên không dám gởi ai lời dịu ngọt

mắt gian ngoa phải che bằng kính mát
môi dối gian phải hút thuốc đến tàn
đã bao lần tóc nhuộm với thời gian
rồi đêm tối đọc lời kinh sám hối

bạn bè tôi, một lũ người vô tội
giờ quê hương ruồng bỏ, giống nòi khinh
xoè bàn tay năm ngón rất vô tình
đếm không đủ những lời kinh xóa tội

HUY THANH