HOÀI NIỆM
HUY THANH
ta nhen nhúm hồn thơ thành khói thuốc
khói tự trầm hâm hấp nóng chiêm bao
em môi tím thâm son thời chân guốc
sân trường bay hai vạt yếm lụa đào
những nông nỗi xé tan thời ngốc nghếch
trăm tình thơ trăm sóng cuốn con vần
vài nét chữ như thuyền xiêu sóng lệch
đêm rối bời ảo mộng hóa phù vân
rồi gai góc quen bàn chân sỏi đá
vạt áo xưa bỗng chốc hóa sương mù
hai mảnh tình bỗng dưng thành xa lạ
em ngậm ngùi trên những phiến hoang vu
trong ký ức ngàn bóng chiều hiu quạnh
nắng trùng khơi lớp lớp cuốn xa bờ
bỏ lại ta , nửa hồn đau nhân ảnh
lửa lạc loài thắp sáng tuổi hư vô
men thế sự uống cay lời ngọt đắng?
chia cho nhau những nỗi nhớ lưu đày
cũng có lúc muốn lòng nhau tĩnh lặng
sao em còn để lệ ứa trên vai?
HUY THANH