BÀI XƯỚNG HỌA THƠ TỰ DO
VỚI ĐALẠT
Tuần qua tôi nhận được Email của nhà thơ Nhã My - Sương Lam tức Face book Ngọc Lam từ thủ đô Washington của Hoa Kỳ gởi về Việt Nam tặng một bài Thơ tựa bài là VỚI ĐALẠT. ĐàLạt là nơi tôi thường trú mỗi khi về Việt Nam coi như là quê hương thứ hai của tôi, tôi có một thời gian dài sinh sống và làm việc ở đây. Rất cám ơn nhà Thơ nữ Nhã My Sương Lam đã có hảo ý gởi tặng.
Tôi xin đáp tặng lại, họa ý lại cô một bài Thơ tự do cùng tựa để gọi là đền ơn tri ngộ. Trân trọng cám ơn
NHÃ MY:
Tặng Huy Thanh
Tôi muốn hỏi những hàng thông thinh lặng
Nằm mơ gì dưới lớp sương giăng
Tôi chợt nhớ hoa dã quỳ lối nhỏ
Khoe sắc vàng lóng lả nắng yên lành
Tôi muốn hỏi một người trong mưa bui
Có nghe buôn khi mây lấp mầu trăng
Tôi muốn biết hoa cà phê mầu trắng
Có thoát hồn khi tiếng gió bâng khuâng
Và tôi hỏi trong căn nhà nhỏ
Vườn đêm qua vừa nở mấy nụ hồng ?
Nơi xa lắm những đồi nương hiu quạnh
Sương khuất mờ mây phủ bóng chiều phai
Tôi muốn biết trời cao nguyên lành lạnh
Lối đi về ai có nhớ về ai ?
Tôi muôn hỏi hoa Pensee mầu tím?
Như biết buồn lưu luyến buổi chia tay
Và tiếng thác lời thi thầm than thở
Áo mơ phai hương ủ khóe thu cài
Trời vẫn lạnh gió vẫn còn bỡ ngỡ
Lối xưa nào sương trắng buổi ban mai
VỚI ĐÀ LẠT
HUY THANH
Tặng Nhã My
Lời thác gọi vẫn ngàn năm thiên cổ
Thông trầm tư bờ vực thẳm sương mù
Những chiếc lá phôi phai còn dang dở
Theo suối đồi trôi vạn nẻo âm u
Đường mòn đó mắt hao mòn ngóng đợi
Mưa trên môi nghe mặn tiếng thơ buồn
Rừng lá thẳm nửa hồn đau chới với
Nghe lạc loài từng ký ức qua truông
Ta đứng giữa hư vô nhiều hoang mị
Nghe rừng thiêng man dại tiếng khèn xưa
Đọng âm vang dậy niềm đau cố lý
Những ưu tư gió đã chuyển sang mùa
Với Đà Lạt ta là người lữ khách
Mang tình em đi suốt cả cuộc đời
Chân ngàn dặm trong sương buồn lau lách
Đọc Thơ tình trong nỗi nhớ Xa Khơi
HUY THANH