27/2/13

TRUYỆN DỊCH: MẤT MẸ


TRUYỆN DỊCH


MẤT MẸ

NGUYÊN TÁC TIẾNG PHÁP:

LES GRANDS  COEURS

TÁC GIẢ:

EDOMONDO DE AMICIS
NGƯỜI DỊCH:

HUY THANH

(Tặng blogger Cuoocjsoongs thay lời chia buồn cuối năm 2012)

Hôm kia, tôi vừa về nhà thì tin buồn chợt đến,  mấy hôm trước đó bạn tôi không đến lớp vì mẹ bạn ấy đau nặng và mất hôm chiều thứ bảy vừa qua. Sáng qua  khi bắt đầu buổi học, thầy gíao tôi nói giọng trang nghiêm khiến cả lớp sụt sùi:

-" Những nỗi bất hạnh lớn lao có thể xảy ra cho bất cứ người nào, hơn thế nữa cho một người con. Nỗi bất hạnh đó vưà xảy ra cho bạn của các con. Bạn con vừa mất mẹ. Ngày mai bạn các con  sẽ vào lớp học lại, các con phải tôn trọng sự đau khổ của bạn, đón bạn với tất cả tấm lòng thương yêu, chia sẻ nỗi đớn đau đó. Các con không đuợc cười đùa với bạn ấy như những ngày bình thường "



Sáng nay bạn tôi vào lớp học lại, bạn ấy vào lớp sau cùng. Tôi chợt nghe tim mình đau nhói khi thấy mắt bạn ấy quầng thâm và sưng húp, bạn buớc đi những bước không vững như người sắp ngã . Trông bạn ấy như người vừa trải qua một cơn bệnh "thập tử nhất sinh " khiến chúng tôi khó mà nhận ra bạn được trong bộ quần áo chỉ toàn một mầu đen tang chế.

Cả lớp, không ai nói với ai  một câu nhưng tất cả đếu nhìn bạn ái ngại, Nửa như chia buồn, nửa như thương xót, tất cả đều im lặng như những phút mặc niệm trang nghiêm.

Bạn tôi bước vào lớp học, bạn nhìn khung cảnh lớp mà trước đây mẹ bạn thường đến đón mỗi khi tan lớp .  Nơi chỗ bạn ngồi, cái bàn mà nhiều lần mẹ bạn đã cúi xuống dăn dò những lời cuối cùng trước khi bạn vào giờ làm bài thi  Trong giờ thi, bạn rất nóng lòng lám cho xong bài để được chay ra ôm chầm lấy mẹ, trong những nỗi mừng vui hay tuyệt vọng bởi kết quả làm bài thi tốt hay xấu.

Thầy tôi âu yếm nắm tay kéo bạn vào lòng, nói nghẹn ngào trong nước mắt:

"- Khóc đi con, thật khốn khổ cho con, con cứ khóc nhưng hãy can đảm lên con ơi. Mẹ con không còn ở đây nữa, thầy tin rằng bà vẫn nhìn thấy con, vẫn thương con và sống bên con  Một ngày nào đó con sẽ gặp lại mẹ con vì con có một tấm lòng hiếu thảo, con đã sống lương thiện, trung hậu như lời bà đã dạy dỗ con. Hãy can đảm lên con nhé "

Nói xong thầy dẫn bạn đến chỗ ngồi bên cạnh tôi. Tôi không dám nhìn bạn ấy, bạn tôi  thất thểu lấy cặp sách ra, vưà mở cuốn Tập Đọc bạn thấy một hình trang trí trong sách một bà mẹ đang dang tay đón con đi học về .  Bạn ấy không dằn được cảm xúc chợt khóc nấc lên, mặt úp vào đôi tay, Thầy tôi ra dấu cho chúng tôi cứ để yên cho bạn khóc. Lát sau thầy mới giảng bài giọng trầm và nhỏ hơn thường lệ .

Tôi muốn an ủi bạn  nhưng không biết nói lời gì. Tôi đặt tay mình lên cánh tay bạn thì thầm :

-Thôi đừng khóc nữa bạn a

Bạn tôi  không trả lời và cũng không nhìn tôi,   bạn đặt tay mình vào tay tôi im lặng

Tan lớp, chúng tôi đi quanh bạn, không ai dám nói với bạn một lời vì sợ sẽ khơi dậy nỗi đau thương trong lòng bạn, chúng tôi nhìn bạn ái ngại, thông cảm.

Tôi ra lớp thấy mẹ tôi đang chờ sẵn, tôi chạy đến ôm hôn mẹ, nhưng khi nhìn thấy bạn tôi mẹ  lại gạt tôi ra. Thoạt tiên tôi không hiểu vì sao nhưng sau đó tôi thấy bạn tôi nhìn tôi, tôi  mới hiểu cử chỉ của mẹ
Bạn tôi nhìn tôi với nét mặt buồn rầu, hình như bạn ấy muốn nói với tôi: " Bạn cứ hôn mẹ bạn, nhưng mình thì chẳng bao giờ còn được hôn được mẹ mình nữa rồi. Bạn còn mẹ  nhưng mẹ mình thì đã mất rồi".

Tôi đi bên mẹ, nhưng không nắm tay mẹ âu yếm như thường ngày Tôi tin rằng mẹ tôi cũng hiểu vì sao tôi làm như thế.
 .

Photobucket

HUY THANH 
x_3d5eb2fd