KHÓI SÓNG SÔNG TƯƠNG
TRONG THƠ LỤC BÁT NHÃ MY

HUY THANH
Trong văn học nói chung và thơ văn cổ điển nói riêng, người ta thường dùng các điển cố, tên địa phương, hay tên nhân vật để nói lên, bày tỏ, ẩn dụ một hình ảnh nào đó mà người viết muốn người đọc nhận diện trong tác phẩm của mình .
Lý do dùng Điển Cố (1) vì những khuôn sáo của luật Thơ cổ điển quá chật hẹp, gò bó, nên người viết không thể giải bày hết những hình ảnh mình muốn nói trong từng sự kiện, từng nhân vật qua tác phẩm nên mượn một sự kiện xưa để nói, để ẩn dụ một sự kiện nay trong tác phẩm của mình. Trong văn chương bác học ngày nay, người ta đã giải phóng Thơ ra khỏi cái vòng lẩn quẩn đó, sự không hạn định niêm luật của thơ tự do đã làm người viết thoải mái hơn trong câu từ, diễn đạt ý thơ rộng hơn, gần với người đọc hơn, khác với loại thơ cổ điển là cần người đọc có một ít kiến thức nào đó về thơ cổ để hiểu hết những điển cố trong một bài thơ cổ thi.
Trong phạm vi bài nhận định có tính cách tham luận nầy, tôi muốn nói lên giữa hai loại thơ cổ và tân mà ta tưởng chừng như không thể hòa hợp được, có những bài thơ đã rất khéo léo, tương tác giữa mới và cũ, xưa và nay trong tứ thơ đương đại.
Tôi muốn nói đến một số bài thơ lục bát của Nhã My, một nhà thơ tuy tài tử nhưng rất có nhiệt tâm với nền văn thơ Việt Nam. Những bài thơ của Nhã My chủ đề là những giọt nước mắt, nỗi buồn ly tan , niềm tương tư cách trở, ẩn chứa một hình ảnh cổ điển quen thuộc nơi chốn chia tay là con sôngTương mà tinh tế lắm ta mới thấy bàng bạc, ẩn hiện trong Thơ của cô.