28/6/14

Thơ: THƯƠNG THÂN

THƯƠNG THÂN


HUY THANH


Ta buồn đi đến quán bar
Hớp ly rượu nhạt, phôi pha cõi lòng
Người đông, tiếng nhạc bập bùng
Riêng ta lạc lõng một vùng nhớ thương



Buồn ta đi đến vũ trường
Tay người vũ nữ eo thon nửa vòng
Bước chân nhảy cũng ngại ngùng
Đêm về giấc ngủ mênh mông tủi phiền

Ta buồn lạc đến công viên
Ngồi băng ghế đá niềm riêng nghẹn ngào
Tình xưa ngày ấy  xanh xao
Giờ đây như đã tiêu hao tuổi già?

Không vui ta đến phòng trà
Nghe người ta hát xót xa riêng mình
Đắm hồn trong cõi nhân sinh
Buông rơi nước mắt thương mình hư hao

Ta buồn tìm đến chiêm bao
Thấy em nhân dáng ngọt ngào tuổi thơ
Tóc mây xỏa trán bơ thờ
Tỉnh ra mới biềt tàn mơ cõi ngưòi

Thương mình một kiếp rong chơi
Lệ trong từng tiếng khóc cuời thế gian
Sáng đêm trải chiếu hai hàng
Ta nằm đọc sách dưới trăng một vành

Nghĩ đời vốn đã mong manh
Lo chi cơm áo loanh quanh nửa đời
Chạnh lòng mua lại tiếng cười
Sáng ra mới thấy một trời thương thân


HUY THANH