3/7/14

THƠ: TA VÀ EM




HUY THANH



Em nhặt ánh nắng tàn ươm khoé mắt
Ánh  lưu ly từ đó nhuộm hòang hôn
Ta ruổi dong, một thân tìm bộ lạc
Nơi ẩn thân chờ bão cát thôi cuồng

Đọc sử thi suốt chiều dài ngọn giáo
Đâm thời gian bơi ngược kiếp tìm nguồn.
Lần trăm năm để tìm trong mưa bão
Hạt cát nào tiền kiếp đắm mưa sương?

Em nước mắt chia hai vùng nhân ảnh
Ác mộng về che khuất lối mi cong
Gánh chiêm bao cho lòng thêm hoang tạnh
Khóe mắt sâu lưu lạc bước chim hồng

Ta đốt đuốc tìm tiền thân cát bụi
Khói cuồng mê đi ngậm ngải tìm trầm
Bóng em chợt hóa thân vào bóng núi
Ta nặng nề vác lại chuyện trăm năm

Ta ngửa tay vắt nắng tàn trên lá
Chạm đông về lành lạnh giọt mưa sương
Em lỡ tay đánh rơi ngày tháng hạ
Cõi chiêm bao nhầm lẫn chốn mê đường

Thuyền chưa qua nửa cuộc đời bão nổi
Mà xiêu buồm cột gãy đắm trầm luân
Ta chìm sâu dưới vực sầu sám hối
Nên hoang mang thành một gã vô thần

Ta gặp em  hồn rêu phong  đá cuội
Em hoá thành kiếp núi vọng chinh phu
Mảnh hồn ta bỗng dưng thành con suối
Chảy tình em vội vã giữa sương mù

Ta và em như hai bờ Tây, Bắc
Người đi vào tiền kiếp, kẻ hoài thai
Một con sông hai mảnh đời xa lắc
Chuyện trăm năm còn một vết thương nầy
 
HUY THANH