18/1/14

ĐOẢN VĂN: TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM

ĐOẢN VĂN

TẢN MẠN NGÀY CUỐI NĂM

HUY THANH




MỘT: MỘT NGÀY CỦA THANH 
Chớp mắt đó lại sắp hết một năm ,thời gian trôi qua vùn vụt như ai đó ví như tiếng vó câu ngựa nhanh như ngoài khung cửa sổ. Cứ mỗi lần thấy đường phố rộn rịp du khách, những mầu hoa đủ sắc thắm tươi trên lề đường, góc chợ, khu phố là tôi thấy muà xuân lại sắp về.
 Buổi sáng tôi thường thức dậy khi sương mù còn dầy đặc trên những đồi thông còn say ngủ, những đám mây còn lặng lờ dừng chân nghe ngóng tiếng thác bạt ngàn. Tôi có thói quen tập thể dục buổi sáng bằng cách leo lên đồi cao nhìn xuống bờ hồ xa tít, hít thở những tinh hoa của trời đất bằng bước chân khởi hành cho một ngày mới, khi không khí cao nguyên chưa ô nhiễm khói xe  mịt mù.
Quán cà phê nằm tận đỉnh đồi mà rất đông khách. Hình như ở vùng đất cao nguyên, uống cà phê thơm nóng trong mù sương giá lạnh, nghe nhạc trữ tình là một điều không thể thiếu, nhất là những người có một chút máu giang hồ vặt, tâm hồn lãng mạn, một chút ngông đời như tôi. Thú tao nhã ấy dường như là một thời thượng, một thói quen chẳng phải của riêng tôi, mà là còn của cư dân trên vùng thành phố sương mù nầy.  Những người uống cà phê ở đây như theo một luật lệ bất thành văn là  vào quán thì phải im lặng, không nói chuyện phiếm, không làm ồn  ào mà họ để tư duy chìm vào những tiếng hát thoang thoảng, tiếng nhạc rơi rụng dần theo từng giọt cà phê rớt tràn đầy vị đắng trong ly.Mỗi người có một khoảng hoài niệm riêng ,một suy tư chập chùng nào đó trong  trong ký ức, một góc nhỏ lẻ loi nào cuả kỷ niệm .Tất cả dường như có sự tương giao giữa con  người, hiện tại và dĩ vãng  trong  âm thanh  mời gọi của núi rừng, của ký ức.

HAI: MỘT NGÀY VỚI CÔNG VIỆC 

Tôi bước vào văn phòng làm việc thì trên bàn đã có sẵn một nhánh hoa đào vừa hé nở những bông búp đầu tiên .Muà xuân lặng lẽ như lãng đãng đâu đây. Những người bạn đồng nghiệp chung quanh đang chờ họp giao ban buổi sáng cuối năm. Trên từng khuôn mặt  họ, tôi thấy ánh mắt  tràn nhiều niềm vui của muà xuân sắp về, niềm vui còn tiềm ẩn trong tia nhìn, nụ cười chào hỏi, cái bắt tay vội vã xã giao nhưng  ấm êm hơn mọi ngày bình thường. Niềm vui đó như một nụ hoa hàm tiếu  mà tôi bắt gặp còn e ấp, thoắt ẩn, thoắt hiện trên từng chiếc áo lụa, áo dài, áo đầm, áo sườn xám  mới may ,còn nấp trong chiếc áo len cố hữu của phái nữ đang  ngồi trong phòng họp. Mầu sắc đó chen lẫn nhiều mầu cà vạt với những  hoa văn đẹp đẽ của phái nam đang ngồi tụ tập cuối  phòng. Tất cả đều đẹp hơn mọi ngày, mùa xuân có khác.
Tôi kết thúc buổi  họp giao ban sớm để mọi người có thời gian đi bát phố, ra chợ hoa mua sắm, hay ngắm những nhành đào, nhành mai, đủ loại sặc sỡ  trên đường phố đang trở mình thức giấc theo tiếng còi xe nhộn nhịp, theo tiếng chân khách du xuân rộn ràng.  Buổi họp cuối năm, tôi chỉ nói  vài lời ngắn gọn ,những gì đã  làm được trong năm và sẽ làm trong năm tới. Sau đó là lời Chúc Tết đến gia đình họ kèm những phong lì xì tựơng trưng  điều may mắn đầu năm. Tôi không nói nhiều như những ngày họp thường lệ vì biết rằng họ cũng không còn tâm tư để nghe khi tiếng trống muá lân vang rộn ràng trên đường phố dần dần rộn rịp ,họ ngồi họp mà để tâm hồn đâu đâu, tôi vốn không thích làm những điều vô ích đó
  .  
BA: MỘT NGÀY VỚI ĐỜI

Một mình tôi ngồi lại trong căn phòng mà vài ba ngày trước đây còn đông đủ nhân viên .Giờ nầy trống vắng và đìu hiu. Chiếc máy điều hoà vẫn làm việc âm thầm như một gã xa phu kéo chiếc kiệu đi con đường không có đích tới. Tôi lấy xấp thiệp chúc Tết để trên bàn ra xem ai đã chúc Tết mình, và mình sẽ chúc Tết ai.Những tấm Thiệp Chúc Xuân thật đẹp, những hình ảnh đủ khía cạnh của mùa xuân theo góc chụp, góc vẽ đa dạng và phong phú. Những bức  tranh Đông Hồ nét vẽ truyền kỳ, những nét bút thư pháp như rồng bay phượng muá. Hình như người ta chỉ chờ đợi đến muà Xuân mới có dịp chúc nhau, tại sao nhỉ, sao những tấm thiệp nầy không đến trong  những ngày thường  khi mà trong cuộc sống  còn nhiều nỗi lo toan về cơm ăn áo mặc, Có rất nhiều điều cần chúc một ngày bình thường hơn là đợi tới một ngày xuân để gởi như một thủ tục xã giao. Tôi mỉm cười khi  vài bì thư gởi thiệp xuân, kèm theo là những tờ rơi bướm quảng cáo sản phẩm của một công Ty X, Y nào đó. Tôi không hiểu thiệp nầy là lời Chúc Tết  thực sự từ cái Tâm của người gởi hay là cách quảng cáo hàng. Tôi chợt nhớ lại nhiều khi xem truyền hình, trong những cuộc thi giải trí vô tội vạ nào đó  mà thí sinh, có khi luôn cả MC, mặc những chiếc áo có gắn logo hay vài chữ quảng cáo sản phẩm cho một  công ty tài trợ của Chương trình đó thật là lố bịch. Nhưng tôi cũng rất thông cảm vì nếu không có họ thì không có tiền để làm giải thưởng cho thí sinh, một sự tính toán đôi bên điều có lợi. Theo tôi đó là lối tiếp thị quá bình dân,  không phải lối tiếp thị của một nền kinh tế vĩ mô. Ở các nước phương Tây, thường người ta tiếp thị bằng triển lãm đơn phương, song phương hay đa phương, phương tiện truyền thông chỉ là cái loa kêu gọi. Có ai mà dám tin những gì quảng cáo tuyệt đối khi mà tai chỉ nghe nhưng mắt chưa thấy bởi cuộc đời đầy dẫy những dối trá lọc lừa. Những sản phẩm ảo ,thực rất khó phân biệt. Đúng thật, đời sống là một lăng kính muôn mầu muôn vẻ mà con người đi trong đó như lạc vào một mê cung, đi quanh, đi quẩn cũng không thoát khỏi vòng danh lợi cơm áo, như con kiến bò vòng vòng trên miệng chén mà không biết  bao giờ đến điểm cuối cùng. Để đạt mục đích, người ta làm tất cả, kể cả những thủ  đoạn lừa lọc dối trá giữa người thân, bạn bè. Rất may, trong mớ tạp nham đó còn một số ít người giữ được đạo lý làm người.
   
BỐN : MỘT NGÀY VỚI BLOGSPOT 

Tôi mở máy tính gõ Blog của mình, từ khi yahoo blog ngưng hoạt động,  tôi phải dời nhà vào blogspot nầy. Tất cả phải làm lại từ đầu, bạn bè đều tản lạc mỗi người một nơi, thỉnh thoảng lại gặp nhau trong cái ngỡ ngàng trên một vùng đất mới. Tôi xem lại những bài comment của độc giả  .Có những bài bình luận rất chi tiết bài viết của tôi về hình thức cũng như nội dung .Có những bạn chỉ gởi một lời hỏi thăm, tâm sự ngắn, hay thảo luận những vấn đề không liên hệ gì đến Entry hiện hữu. Tất cả lời bình tôi đều trân trọng, trả lời với nhiệt tâm, trả lời đầy đủ bằng tất cả kiến thức, sự thận trọng cố hữu của mình. Như tôi đã nói Blog của tôi là một diễn đàn văn học, một mặt trận giao lưu kiến thức  văn hoá, nghệ thuật, âm nhạc đến các lĩnh vực khác như khoa học, triết học, giáo dục, tôn giáo ..v..v .Một môi trường để học hỏi bạn và để bạn học hỏi mình trong cái biển khơi kiến thức bao la. Tôi không ngại những tiếng chê bai nếu bạn bè bình luận với sự chân thành dù sai hay đúng, đúng thì phải nhìn nhận để sửa chữa chứ không thể đặt cái:" tôi"  mình quá lớn, còn sai hay có sự nhầm lẫn nào đó thì phải giải thích rõ ràng để đạt sự cảm thông.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn vì hình như một số bạn bloggers né tránh lời chê để viết những lời khen xã giao có những lời khen thật, nhưng cũng có những lời khen có vẻ như là một hình thức đãi bôi vì lịch sự như trả lễ sự thăm viếng của tôi vào Blog họ  mặc dù bài viết của tôi cũng còn  dẫy đầy những khuyết điể .
Trong những lời comment, không những người viết bài, người bình luận, người viết Reply đọc trao đổi quan điểm  lẫn nhau, mà còn những độc gỉa khác tham dự ngấm ngầm dù họ không viết lời bình, nhưng họ vẫn theo dõi, nhận xét lời bình đúng hay sai. Đây là những trọng tài vô hình, những quan toà vô tư ẩn mặt, đánh giá người viết và người phê bình.
Tôi cũng đã từng tâm sự với những bạn bè trên Blog là tôi không sợ bình luận mà chỉ sợ không ai bình luận,vì bình luận là sự động viên cho người viết biết rằng entry của mình còn có người đọc và quan tâm. Về số lượng độc giả, tôi cũng không cần nhiều mà tôi chỉ cần một số ít độc giả có cùng chung (hay đối nghịch) những quan điểm, thảo luận toàn diện mọi khía cạnh xã hội  để học hỏi lẫn nhau.
Một bài Entry là một thông điệp, và một comment là kết quả phản hồi thông điệp đó. Dù thế nào đi nữa, cả hai cũng phải cần có một mẫu số chung về nhân sinh quan, những đồng cảm trong lăng kính cuộc sống. Tôi chỉ cần một số độc gỉa ít  nhưng có chất lượng, có nhiệt tâm xây dựng lẫn nhau để cùng nhau tiến bộ chứ không phải cần số đông để  phô trương,nói chuyện phiếm, bởi tôi không có thì giờ rảnh để làm những chuyện vô ích đó, hay  xử dụng Blog như là một sân chơi ảo vô tội vạ những khi nhàn rỗi.
.
NĂM: MỘT NGÀY VỚI CON 

Con thân yêu của ba.
Vậy là muà Xuân năm nay cha con ta không còn xa cách như những mùa xuân trước nữa .Thời gian lụn tàn dần, lạnh lùng rơi theo những tờ lịch, những lúc mặt trời lên rồi đêm xuống,buổi sáng thức dậy mới hay mình còn sống,còn được làm người ,thì thôi cũng xin tạ ơn đời.
Bốn năm qua ,đêm giao thừa nào ba  cũng lặng lẽ đi quanh một vòng thành phố trong sương khuya dầy đặc. Mọị người đi hái lộc sớm đầu năm rất vui vẻ , từng đôi lưá nắm tay nhau âu yếm làm ba chạnh nhớ những ngày đầu tiên hạnh phúc với mẹ con khi ba mẹ cũng còn trẻ như thế.
Nhiều lúc nhớ con, ba có cảm tưởng là mình đã không tròn trách nhiệm người cha như một sự vong ân bội nghĩa nào đó với mẹ con. Có khi nửa đêm về sáng, ba choàng thức dậy trong cái bóng đêm lẻ loi, chợt thấy mình như lạc vào một sông mê đầy mộng mị, không biết đâu là hư, đâu là thực, đâu là bến, đâu là bờ. Ba như người mộng du, hành động mà không biết mình đã làm gì bởi ý thức đã tê liệt  không còn cảm gíac, tâm hồn đã bị vong thân, băng hoại từ bao giờ.
Người ta nói những người mang chứng trầm cảm, tư duy luôn quanh quẩn trong ký ức với  những nỗi đau vô hình, những hoang mị chiêm bao mà  cứ ngỡ là đời thật, ba có lẽ như thế.
Đời ba  lênh đênh cũng nhiều, vấp ngã cũng nhiều, phấn đấu cũng nhiều, có những lúc ba thách đố số phận, đánh những ván bài  định mạng và đặt cược bằng mạng sống của mình. Trường đời đã dạy ba làm người phải có nghị lực, phải can đảm, nó là một chiến trường mà kẻ địch không những ở chung quanh chúng ta mà còn ẩn thân trong ngay cả chính mình. Phải biến tuyệt vọng thành hy vọng, dù ở trong mọi nghiệt ngã nào của cuộc sống, "tận nhân lực" rồi mới "tri thiên mệnh" con ạ.
Hình dung ngày hăm tám Tết nầy cha con chúng ta sẽ gặp nhau sau nhiều năm dài xa cách lòng ba mới thấy mùa xuân nầy có ý nghĩa thực sự. Mười hai giờ khuya gió phi trường sẽ rất lạnh, nhưng lòng ba rất ấm vì sẽ gặp lại con. Con ba đã trưởng thành rất nhiều trong một xã hội sống nhiều thực dụng. Ngày con đi ba đã dạy con phải tự tin bản lãnh của mình trong mọi hoàn cảnh nơi xứ người như ba đã từng sống. Ba mong con như thế dù con là con gái, và con đã làm được như thế, ba rất cám ơn và hãnh diện vì con.
        
SÁU : MỘT NGÀY TÔI VỚI TÔI

Sau mỗi ngày hết giờ làm việc ,niềm vui duy nhất của tôi là được thay chiếc áo veste, cởi chiếc cravatte  lúc nào cũng trịnh trọng đeo trên cổ để thay chiếc áo pull trắng ,.mặc chiếc quần short ngắn jeans trắng,mang vớ trắng, giầy thể thao trắng  , xách vợt tennis đi quần thảo với bạn bè trên sân quần vợt hay chơi golf trên đồi Cù . Lúc đó tôi mới tìm lại được chính mình,quên đi những lo toan của một ngày với bao nhiêu suy tư đối phó trong một thương trường đầy bất trắc ,có thể nói ban ngày tôi chỉ là cái bóng , ban đêm tôi mới tìm lại được chính mình.
Buổi chiều ĐaLạt vẫn quanh năm sương khói .Trên  nhiều con đường thành phố cũng như sơn thôn ,những mầu áo len đủ sắc của người dân Đalat  kể cả của những người dân tộc thiểu số   như hoà cùng các loài hoa bách thảo tô thắm thêm vẻ đẹp diễm tuyệt của núi rừng . Những khu vườn  trồng hoa cải trải dài từ sườn đồi xuống thung lũng, những bắp cải to đùng nằm trên nền cỏ như những cù lao nằm giữa biển khơi. Những cánh đồng hoa bạt ngàn đủ loại sực nức huơng thơm như chào đón du khách tìm tới chiêm ngưỡng thành phố hoa và sương mù nầy. Đứng trên đồi nhìn xuống những rừng thông bạt ngàn, sương mù lãng đãng, ĐaLat như một bức tranh thủy mặc trầm tư với tiếng thác vang dội từ xa, tiếng thông reo vi vút tạo thành một  khúc nhạc hoà tấu  thiên nhiên đặc thù của vùng đất cao nguyên lạnh lẽo quanh năm nầy. Nó là nơi dung thân của những con người đã chán chê thế sự hay trốn tránh những kỷ niệm đau buồn, tìm một nơi ẩn dật  nào đó cho thể xác lẫn tâm hồn. Là nơi tiêu dao của  con người khi đã cởi chiếc giầy thế nhân máng hai bên đôi sừng trâu, làm gã mục đồng ngồi vắt vẻo thổi tiếng tiêu sầu khi bóng hoàng hôn lịm tàn trên đường về cô thôn, bản Thượng.
Đó là những lý do tại sao tôi trốn chạy SàiGòn với bao mảnh vỡ của kỷ niệm từ thời ấu thơ đến lúc trưởng thành, những con đường góc phố mà mỗi viên gạch lót lề đường dường như còn quen thuộc dấu vết bàn chân.Những cuộc tình ngây ngô lãng mạn thời tuổi trẻ xa khuất. Những quán hàng thân quen như Thanh Bạch, Mai Hương, La Pagode, Givral, Continental, những phòng trà vũ trường như  Queen Bye, Đêm Mầu Hồng . Au Chalet , Jo Marcel. Những lối đi vào Thương Xá Tax, Rex , hay Passage  EDen chiều chủ nhật rộp rịp những cặp tình nhân. Tất cả, tất cả bây giờ chỉ còn như là khúc phim viễn tưởng mà diễn viên  bây giờ người thì mất, người thì trong  nỗi nhớ ngậm ngùi .
Về ĐaLat, tôi không có một chút hối hận nào khi bỏ SàiGòn, vì ở đây tôi thấy mình như trẻ lại như bác sĩ Yersin khi khám phá ra vùng đất nầy đã ghi trong nhật ký: " Sự mát lành của không khí đã làm tôi quên đi nỗi mệt nhọc,và làm tôi nhớ lại niềm vui  giống như  cậu bé học sinh thời Trung Học chạy hết tốc lực lên xuống tất cả những ngọn đồi. (La fraicheur  de l 'air m'avait  fait oublier le fatigue et je me rappelle  la joie que j'éprouvais à courrir comme un jeune collégien, montant et descendant  les  collines à toute allure)   

Để chấm dứt bài viết nầy, tôi xin mượn hai câu thơ của một nhà thơ cổ, viết lên tâm trạng của ông mà tôi rất tâm đắc vì rất phù hợp với tâm trạng tôi lúc nầy :
 "TA DẠI TA TÌM NƠI VẮNG VẺ"
 "NGƯỜI KHÔN NGƯỜI ĐẾN CHỐN LAO XAO"

HUY THANH