11/12/12

Thơ: MỘNG HỒI NHÂN DÁNG

MỘNG HỒI NHÂN DÁNG
HUY THANH
Mưa qua nửa bãi thu sầu
Buồn trong thiên cổ ướt nhầu áo em
Tóc dài buông gió lênh đênh
Mắt nai chìm giữa chông chênh não lòng
Mưa vùi một khúc sông trong
Bến em hóa đục thành dòng phù vân

Lạc loài đôi mắt rưng rưng
Lệ rơi theo chiếc lá rừng thoáng bay
Tình tan từ buổi sơ khai
Tìm nhau một chốn tuyền đài tái sinh
Thiên thu lỡ bước đăng trình
Thì đành làm kiếp độc hành từ đây
Mưa bầm tím cả hai vai
Nên chân phiêu lãng làm cay mắt chờ
Mộng hồi nhân dáng duyên mơ
Tóc ai rụng xuống đôi bờ tịch liêu
 Đêm dài bóng đổ liêu xiêu
Hồn xưa cũng thức xanh rêu nỗi sầu

Mưa qua nửa bóng tinh cầu
Cho buồn rơi xuống nhuộm mầu mắt em 
Tóc huyền đọng nước sông Seine
Buồn lên cổ tháp Effel cuối mùa.
Nghe thèm một tiếng gà trưa
Êm trong tiếng võng đong đưa giữa hè

Mộng hồi nhân dáng đường quê
Con chim nào đón em về cuối thu  ?
Paris tháng 10/2000.
( Tập MÊ CUNG-2000 ).