11/12/12

Thơ: QUA THÁP CHÀM CHẠNH NHỚ

QUA THÁP CHÀM CHẠNH NHỚ
 HUY THANH
Quanh lối đường leo dốc núi lam
Cỏ cây thương tiếc nước dân Chàm
Một thời oanh liệt người đâu tá ?
Rừng núi ngậm hờn: để quốc tang

Đâu dáng kinh đô rợp bóng cờ
Dân Hời họp chợ sáng tinh mơ
Người đông  rộn rịp, ngàn xe pháo
Điêu khắc tuyệt vời, kiến trúc xưa 

Cung son sáng rực ánh Đồ Bàn
Tường cao thành quách đứng hiên ngang
Giáo gươm lóe sáng đoàn quân trận
Khiếp vía thù tan,  bạt núi ngàn.

Cởi sóng trùng dương vạn chiến thyền
Chế bồng Nga đứng tuốt gươm thiêng
Chiêng khua ngàn mũi tên mưa bão
Kình ngư khuấy động, sóng thần lên

Sáng rực kinh đô ánh đèn lồng
Đền đài, cung điện, khắp non sông
Rượu liên hoan uống tràn hơn suối
Nhạc phách ca xang vạn má hồng

Một thuở vàng son nước ấm êm
Liên hoan no ấm buổi hoàng kim
Điện ngọc vua quan cùng nâng chén
Điệu múa nghê thường cung nữ Chiêm 

Giờ những tháp xưa cỏ dãi dầu
Im lìm thương tiếc cuộc bể dâu
Rong rêu bám kín tường loang lở
Cung điện chôn vùi dưới nước sâu

Những nấm mộ hoang dưới nắng chiều
Bên hàng tháp cổ gió hìu hiu
Rừng hoang che bóng kinh đô cũ
Đồ Bàn ôm hận,  phủ bóng rêu

Đâu những hồn xưa tiếc núi sông?
Đêm đêm họp chợ với hoang thần 
Lập lòe bao bóng ma trơi khóc
Thương tiếc non sông phủ lá rừng.

Ôi nước Chiêm Thành nay ở đâu?
Còn chăng rừng lá thấp dãi dầu
Ta qua cổ tháp ngùi thương xót
Một mảnh giang san sớm bạc đầu.

Thương giống dân Hời mất núi sông
Đòi ai, ai trả? chỉ trăng rừng
Biển dâu tuổi Tháp ngàn năm lẻ
Quạnh bóng trăng mờ ,treo cố hương.  

HUY THANH