13/12/12

THƠ: NHỮNG DẤU YÊU XƯA

 THƠ

NHỮNG DẤU YÊU XƯA

HUY THANH

Em trở về, thì ta lại đi
Đường mưa lỡ ướt tóc xuân thì
Áo che nỗi nhớ không vừa đủ
Nên lạnh núi đồi thấm mắt mi

Lành lạnh một trời thơ khói sương
Rừng ô liu vọng khúc mê đường
Gió rung nhè nhẹ lời hoang thảo
Những phúc âm buồn đọng nhiễu nhương

Núi đá ngàn năm vạn cổ sầu
Cho hồn thạch thảo khóc mây cao
Tiếng thơ khép mở muà xuân hạ
Sương gió hai mùa vẩn bể dâu

Bóng nhỏ đường chiều lấm gót son
Đồi nghiêng thêm dáng mắt em buồn
Mưa bay khép mở rung tà áo
Như có đâu đây lệ tủi hờn

Ta vẫn nhớ người ánh mắt xưa
Thăm thẳm hồ xanh biếc thẹn thùa
Mùa thơ gió kết thành nhung lụa
Chan chứa bay vào tiếng trúc tơ

Ta vẫn bên nhau kiếp độc hành
 Hai đường, hai nước, một trời xanh
Hai vùng đất nhớ thành hư ảo
Hai kiếp tha hương, một viễn trình

Nơi ấy có muà đông đến chưa?
Em còn hứng tuyết hay mưa thưa?
Chắt chiu vào tiếng thơ hoài niệm
Để thấy không gian lạnh bốn muà .

Nơi ấy có nhiều mưa lắm không?
Để em nép dưới chiếc dù hồng
Mưa hay lệ nhỏ vào thương nhớ?
Những dấu yêu xưa (chuyện của lòng )

Ta giữa vùng đồi núi Texas
Tuyết bay ngàn dặm, trắng giang hà
Hồn thơ theo dấu chân bạch mã
Trọn kiếp tha hương mãi nhớ nhà

Ta kiếp cowboy giữa gió sương
Trăng treo đầu súng, lạnh đêm trường
Nếu em còn nhớ vầng trăng cũ?
Xin hãy cúi đầu thắp khói hương

HUY THANH