13/12/12

Thơ: NGŨ NGÔN TỨ TUYỆT

THƠ

NGŨ NGÔN TỨ TUYỆT
HUY THANH


NGŨ NGÔN
Ta về xanh bóng lá
Mưa thúi đất rêu mờ
Bụi đường lăn vật vã
Trên giầy bốt đờ sô

Chiều căng ngang con sông
Gọi đò môi thâm tím
Mênh mông trời mênh mông
Con đò như chết lịm
Còn giàn bông bí đỏ
Gợi nhớ tuổi thơ nầy
Ta rời con phố nhỏ
Khoác nỗi buồn trên vai

Thành giang hồ hiệp lữ.
Một tay cầm súng người.
Chăn bò trên đồng cỏ.
Tên Cao Bồi dở hơi

Em hóa thành mọi cái.
Mái tóc phủ rơm rừng.
Thấy ta vùng sợ hãi.
Với cái nhìn sát nhân.

Ta thấy mình xa lạ,
Như ác thú nguyên hình
Đạo đức đời quên cả,
Tan biến mất lời kinh.

Ta là ai là ai?
Sao có mặt nơi nầy? 
Em là ai là ai ?
Mà đời sao oan trái?

Ta thổi tiếng khẩu cầm.
Một đời treo lưng ngựa .
Sa mạc nào nắng ấm.
Ốc đảo nào hoá thân

Ta đi tìm bộ lạc.
Em đi tìm dung nhan.
Ta chờ em kiếp khác.
Chờ cuộc thế suy tàn

Đi về mùa nghịch lữ.
Cho tóc trắng quên đời.
Vết chàm xăm cố xứ.
Thành sẹo rồi em ơi.

Những nỗi đau truyền kiếp.
Bài học thế gian nầy.
Xin làm người mẫn tiệp.
Dù khóc mướn thương vay.

TỨ TUYỆT

Chiều lên núi cao
Hỏi dòng thác bạc
Tầng mây ngơ ngác
Hoang phế quanh mình

Tình đã hồi sinh
Thành bao con sóng
Đời chốn vô minh
Sao nhiều biển động?

Ta vào rừng thiêng
Hái nhằm trái độc
Thấy em ngồi khóc
Loài nấm vô tình

Thôi em đừng tiếc
Tuổi thơ trần truồng
Dòng đời cạn kiệt
Còn lắm tai ương

Tạ từ ta nhé
Thằng bé xa xưa
Bài thơ tứ tuyệt
Chờ gíó thay muà

HUY THANH