10/12/12

Thơ: LŨ CHÚNG TÔI

LŨ CHÚNG TÔI
 Thơ HUY THANH
Lũ chúng tôi không còn bao nhiêu đứa
Trót sinh trong hai thế kỷ u buồn
Gặp nhau cười, giấu tiếng khóc sau lưng
Cái tay bắt, chào nhau bao toan tính
Lũ chúng tôi những con người máu lạnh
Sáng ra đường uống vội tách cà phê
Dừng kẹt xe,nghe mấy tiếng chửi thề
Của bọn trẻ nhuộm tóc vàng xanh, đỏ

Lũ chúng tôi lạc loài bao nhiêu đứa
Đi bên lề lịch sử lắm bàng quang
Sáng mở ra tờ báo mới vài trang 
Tin lừa lọc những luận bàn giã dối
Lũ chúng tôi với linh hồn mệt mỏi   
Chờ cho qua hai thế kỹ nát nhầu
Chờ cho tan vở nát cả tinh cầu
Rồi cuộc sống sẽ bắt đầu làm lại
Để lãng quên đời suy vong, thành bại
Sau điêu tàn cuộc thế sẽ hồi sinh 
Giữa hồng hoang rạng rỡ ánh bình minh
Thời tổ phụ chưa biết dùng trái cấm
Lũ chúng tôi đã qua thời nhung gấm
Cũng qua thời đi trồng rẩy đào kênh
Cược với đời bằng cuộc sống mong manh
Thách số phận trong sóng cuồng nhược tiểu
Lũ chúng tôi bọn quên tình chăn chiếu
Đời rẻ khinh nên trở gịọng khinh đời
Sân khấu nào cũng mặt trắng bôi vôi
Vai nhân hậu trong tâm hồn dã thú     
Lũ chúng tôi đời không nơi trú ngụ
Nên lạc loài một kiếp sống vong thân
Lịch sử học hoài không nhớ tiền nhân
Thôi để mặc ai vo tròn bóp méo
Lũ chúng tôi xác đây hồn một nẻo
Nhiều anh hùng nhưng cũng lắm tiểu nhân
Giữa chợ đời rao bán cả xác thân
Khinh chân lý trong nụ cười cao ngạo
Lũ chúng tôi bọn tội đồ trơ tráo
Nên kêu cầu xin Thượng Đế bao dung
Lúc đầu thai làm suốt  kiếp côn trùng
Còn hơn phải đội bàn chông địa ngục
HUY THANH