HUY THANH
Trời đã tàn thu em ở đâu?
Xa nhau hơn nửa bóng tinh cầu
Lá vàng rơi rụng đầy chân tháp
Trời đã tàn thu em có sầu?
Rừng ô liu gió vọng âm vang?
Cây khô trụi lá mùa thu chết
Thấy bóng anh về thu để tang
Thông trụi lá gầy trơ ngón tay
Tìm trong thăm thẳm tận chân mây
Một thiên tình sử đầy hoa mộng
Theo dấu chân em lạnh gót hài
Mùa thu rồi đến mùa thu nữa
Những giọt mưa thu tím lá vàng
Đìu hiu sương lạnh chiều sơn cước
Núi đồi trơ lại khúc âm vang
Hồn vắng neo thuyền bên bến thơ
Dường như hoa rụng dưới trăng mờ
Mây thu cũng vội chìm sau núi
Bóng nguyệt đầu non cũng hững hờ
Em vẫn là em của lạc loài
Ta vẫn là ta của thu phai
Tiếc chi một mối duyên tiền định
Để uống thêm dòng nước mắt cay
Chân bước hoang mang dưới ngọn đèo
Suối rền cổ tháp vọng cheo leo
Âm vang mấy vực bờ thương nhớ
Tình chết, cho mùa thu chết theo
Ngỡ bước em về theo cỏ cây
Lá khô vàng vọt kiếp lưu đày
Ngồi đây tính lại mùa thu cũ
Một bóng thu xa, một dấu giày
Mắt khép rèm mi dưới bóng thông
Cho môi thêm đỏ, má thêm hồng
Tóc thơm trong gió chiều hoang dại
Tình trắng như bàn tay trống không
Trời đã tàn thu em ở đâu?
Những lá thu phai đã nát nhầu
Tìm nhau trong khói hương hoài niệm
Như gió thu buông tóc liễu sầu.
HUY THANH