ĐỌC THƯ TÌNH CŨ
HUY THANH
Rồi những tình thư sẽ ngủ yên
Theo bờ mi khép kín hai rèm
Lời xưa huyển mộng thành mây khói
Chợt biến tan vào ký ức em
Nét chữ mờ theo nhân dáng ai
Không gian thiếu một bóng trang đài
Lệ khô đáy mộ tình thiên cổ
Dấu mực lụn tàn, nhan sắc phaiNhững lá tình thơ sẽ nát nhầu
Theo dòng hoang phế động chiêm bao
Chìm sâu dưới đáy oan hồ lệ
Một bóng nguyệt soi: vạn cổ sầuTa vẫn ngồi đây nhớ dáng xưa?
Nhớ đàn, nhớ phách, nhớ đêm mưa
Bước chân cô lẻ ngoài hiên vắng
Nhớ khúc ly tao lệ bốn mùa.
Những lá thư tình sẽ hết hương
Nên hồn thơ lạc chốn mê đường
Bao câu ước hẹn thành hoang tưởng
Bao mộng tan dần giữa khói sương
Tóc bạc chôn vùi mái tóc mai
Thơ ngây lịm khuất chốn non đoài
Ngồi đây vực dậy tình thơ cổ
Ngấn lệ đong đầy khoé mắt cay
Em có tìm trong miên viễn xa?
Ý thơ diểm ảo dưới trăng tà
Bay lên lắng đọng thành tinh tú
Anh viết cho tình hai chúng ta
Những lá thư tình mấy nét xinh
Hương phai nét mực ý vong tìnhĐôi tay tháp bút rời thiên cổ.
Không giữ được hồn thơ tuyết trinh
Tương tư lắng đọng mấy tình thơ
Một cõi mê ly lạc bước chờ
Mây bay tám hướng chim về núi
Chiếc lá hồn anh rụng hững hờ
HUY THANH