14/12/12
THƠ: ĐOẢN KHÚC CHO NGƯỜI VỌNG PHU
THƠ: ĐOẢN KHÚC CHO NGƯỜI VỌNG PHU
HUY THANH
LỤC BÁT
1-
Người đi từ cõi phù hoa
Vó câu còn đọng sương pha chiến bào
Ly bôi mấy chén rượu đào
Người mang lính thú bước vào tử sinh
2-
Vời trông bóng đã vô hình
Khuất trong ngàm dặm điêu linh đất trời
Người đi thì đã mù khơi
Kẻ về nỗi nhớ tơi bời cỏ cây
3-
Con thơ bồng ẵm trên tay
Dấu yêu gánh nặng hai vai chất chồng
Đại dương xa tít muôn trùng
Sóng xô định mệnh não lòng ai chăng ?
4-
Lên đồi bỏ lại dung nhan
Một tay che ngóng mơ màng cõi xa
Núi cao vẫn bóng trăng tà
Biển xanh vẫn gội sóng ra bạc đầu
5-
Thời gian như bóng vó câu
Mà ai đừng ngóng dãi dầu nắng sương
Trăm năm những cuộc hí trường
Đời như rệu rã như dường chiêm bao
6-
Con thơ bỗng chốc bạc đầu
Tóc ai cũng trắng ngả mầu thiên thu
Bỗng dưng hoá đá tình cờ
Trách chi vết sẹo ngày thơ vẫn còn.(1)
7-
Người đi bẻ chữ sắt son.
Tòng chinh quên cả lối mòn hối hương.
Tìm quên số kiếp đoạn trường
Người về lên núi bồng con đứng chờ
8-
Vọng phu ngày tháng bơ vơ
Để cho cây liễu buông hờ tóc xanh.
Hoá thành xác đá chông chênh.
Hồn theo trăng khuyết cuối ghềnh đại dương
HUY THANH
ĐƯỜNG LUẬT
Người đứng mưa vùi giữa khoảng không?
Ôm con hoá đá đợi tin chồng
Núi cao rêu phủ mờ vai áo.
Biển thấp rong đầy lấp dấu chân
Vạn cổ danh ngời thơm sách sử
Ngàn năm thơm cảo gái quần hồng
Hoài công như dã tràng xe cát
Ta muốn thay đời lấp biển sông?
HUY THANH
(1) Vết sẹo: Theo sự tích Hòn Vọng Phu thì ngày xưa có hai anh em đứa bé còn rất nhỏ sống rất thương nhau. Một hôm người anh đang róc mía cho em gái ăn chẳng may cây dao sút tay vặng mạnh vào đầu đứa em gái đang ngồi xem gần đó. Đứa em gái bị dao chém phải vết thương máu chảy đầm đìa ngã ra bất tỉnh. Người anh tưởng em gái đã chết nên bỏ nhà trốn đi xứ khác. Hai mươi năm sau người anh lớn lên, lấy vợ sinh được một con, gia đình sống rất hạnh phúc. Một hôm khi gội đầu cho vợ, người chồng thấy vết sẹo trên đầu vợ mình mới hỏi nguyên nhân. Người vợ kể lại ngày xưa do anh róc miá làm sút cây dao trúng đầu nên mới có vết sẹo nầy. Chừng đó, người anh mới biết mình đã lấy lầm em gái ruột của mình làm vợ, lại có con nên rất đau khổ. Anh ta âm thầm tìm cách ra đi để xoá tan mối tình lọan luân nầy nên dối vợ xin nhập ngũ tòng quân ra chiến trường giết giặc. Anh ta quyết không bao giờ về nhà nữa. Người vợ không biết buổi tiễn đưa cũng là lần vĩnh biệt cuối cùng nên ngày đêm vẫn trông đợi chồng, bồng con đứng trên đồi nhìn ra biển khơi chờ người chồng trở về trong vô vọng. Trải qua thời gian dài, hai mẹ con hoá thành đá biến thành Hòn Vọng Phu mà ngày nay ở miền Bắc còn có một cái núi có hình người mẹ bồng đứa con.
Cách đây khoảng mười năm, tôi nghe nói là người ta đã phá núi Vọng Phu để làm những công việc khác, nếu vậy, thật đáng tiếc cho một di tích theo truyền thuyết dân gian rất cảm động còn mãi đến bây giờ.
HUY YHANH