THƠ
ĐOẢN KHÚC GIAO MUÀHUY THANH
1- MÙA XUÂN
Ta vào cổ tích mùa xuân
Cội mai nào rụng trên rừng đa đoan
Buồn rơi lấp tuổi hồng hoang
Giăng lời thiên cổ mênh mang đất trời
Tình yêu réo gọi mòn hơi
Nghe môi còn thiếu một lời bao dungMưa nguồn, mắt đỏ rưng rưng
Sông còn sóng nên thuyền xiêu nghiêng nước
Hoa rụng tàn nên bưóm vượt vườn xuân
Em đi xa , nên chợt thấy tình gần
Chiều ve khóc nên rưng mầu phượng đỏ
Xoè bàn tay, dành ngón nào, để nhớ?Đâu mất rồi, muà hạ thuở xa xưa
Nắng chiều rơi, phơn phớt, gió giao mùa
Vàng bờ giậu lưa thưa lời lá cỏ
Em đã quên, hay không còn muốn nhớ?
Một chuyện tình trăn trở đến ngàn sauTưởng chìm sâu trong những tiếng kinh cầu
(Còn héo hắt những đêm sầu huyển mộng)
3 - MÙA THU
Em bỏ muà thu xơ xác nào?
Hồn tôi rơi rụng giữa chiêm baoÝ thơ vương dấu chân hoài niệm
Lấp kín từ ngày vĩnh quyết nhau
.
Lá rụng cho hồn cây xác xơ
Ô hay, trời mới chuyẻn sang muà Hồn thu trải mộng đường sương ướt
Rừng vắng tiêu điều tiếng lá mơ
Em có ngập ngừng những bước nai?
Làn gíó thu phong, lạnh gót hàiÁo bay một cuối trời thăm thẳm
Mắt khép ngàn xưa mộng viễn hoài.
4- MÙA ĐÔNG Nắng chiều nhạt phai dần lối cỏ
Bóng người về, bước nhỏ, rưng rưng
Áo ai nhuộm ánh tà dương
Mắt ai thăm thẳm cuối đường biệt ly
Chợt nghe tuổi xuân thì đã héo Khi đông về vạn nẻo đuờng mưa
Đông về một tiếng gà thưa
Rơi lên côi cút gọi trưa nắng về
Rừng ngã bóng ê chề vạn cổ
Tóc thay mầu, lỗ chỗ pha sương Ô hay đàn lạc cung thương
Mới hay duyên ấy như dường chiêm bao
Muà đông đến dạ sầu biết mấy
Mưa giăng về lẩy bẩy ngàn lauNhớ người tình trước, nghĩa sau
Nhớ người thăm thẳm, tiêu hao tuổi đời
Muà đông đến đầy vơi nỗi nhớ
Đoản khúc buồn tình ngỡ xa xưa
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Mới hay sầu cũ giờ chưa chuyển mùa.
HUY THANH