9/12/12
THƠ: ĐẤT ĐẢO, QUÊ NGƯỜI.
THƠ: ĐẤT ĐẢO, QUÊ NGƯỜI
HUY THANH
Một ly rượu cuối cùng
Bên trùng dương sóng vỗ
Men buồn sôi, bọt vỡ
Thấy ta về vô tăm
Lời hát người trăm năm
Như còn nhoài trên sóng
Năm mươi năm biển động
Chim khuất núi xa rừng
Đất người cũng rưng rưng
Vỗ về ta năm tháng
Quán bar chiều tản mạn
Đứa nhân tình da đen
Chỉ còn ta và em
Hai kếp đời du mục
Biển chiều lên tiếng khóc
Trôi dạt bốn phương nào
Ly rượu sủi men trào
Chợt thấy mình trong đó
Vết thương đời ghẻ lở
Nung mủ dậy thành men
Ta cũng nhớ Việt Nam
Mảnh đất còn trăn trở
Nhiều vết thương còn hở
Nhiều dấu máu chưa lành
Biển đời thì vẫn xanh
Vị đời men vẫn đắng
Điếu thuốc tàn chết lặng
Trên kẽ ngón tay vàng
Cười khóc cõi nhân gian
Đất người em vẫn nhớ
Mầu nắng chiều rực rỡ
Sừng lấp bãi Phi Châu
Hồn em lạc về đâu?
Hay thả dài bên suối
Những tiếng hát da mầu
Giữa mảnh đời trôi nổi
Một ly rượu giải sầu
Một nhân tình dị tộc
Một ta nằm đáy cốc
Men đời dậy tai ương
Quê người lắm nhiễu nhương
Mang nỗi buồn ốc đảo
Ta thành tên hát dạo
Đi khắp ngõ vô thường
HUY THANH