THƠ THÁNG CUỐI NĂM NHỚ NGƯỜI NĂM CUỐI
THÁNG CUỐI NĂM NHỚ NGƯỜI NĂM CUỐI
HUY THANH
MỘT
Tháng cuối năm,nhớ người năm cuối
Từ buổi chia tay nước cạn giòng
Một buớc trường giang nhầu gíó bụi
Núi gánh giang hồ nặng nghĩa sông
Khói thuốc mềm môi ánh lửa buồn
Khói vờn tóc bạc, nửa gầy sương
Bờ môi ai hát nhầu son phấn
Tình cũ ngâm ngùi ngan ngát hương
Tháng cạn năm cùng , đếm ngón tay
Tính sao cho hết nỗi lưu đày?
Trăm năm gom lại muời năm cũ
Huyễn mộng đêm về xâm nát vai
Năm cuối đưa người đi viễn xa
Vành khuyên nào chết dưới giang hà?
Câu kinh đồng vọng vùng nhang khói
Nhã nhạc mưa trên mấy phím ngà
.
Tháng cuồi năm rồi em biết không?
Nơi đây ,anh nỗi nhớ chập chùng
Quê hương khói biếc mờ nhân ảnh.
Một tiềng gà trưa cũng não lòng
HAI
Bây giờ là tháng mười hai .
Người đi từ buổi mưa bay ngàn trùng
Muà đông rời bóng thu dung.
Nhầu trong cát bụi nát vùng tiễn đưa
Mười năm chợt nhớ người xưa
Âm ba còn chút hương thừa ra khơi
Ở đây nưa bão đất trời
Lẻ loi giá buốt, lạnh lời tương giao..
Cuộc tình giờ đã xanh xao
Nên trong thăm thẳm, vạn sầu xa xưa
.Mới hay tuổi đã sang mùa
Nên ta đành hứng giọt mưa cuối cùng.
Cuối năm bỗng nhớ người dưng
.Nâng ly độc ẩm, uống cùng cỏ hoa
HUY THANH