SUỐI TÓC
Thơ HUY THANH
Tóc em buông xõa gió hoàng hôn
Như suối thơ trong chốn mê đường
Như dòng sông chảy qua thơ ấu
Theo gió đầu mùa ngan ngát hương
Tóc thơm hương phấn buổi đầu xuân
Trinh trắng bay theo nhụy trắng ngần
Sợi tơ rung cánh nhung hồ điệp
Như ướp sen nồng gợi ái ân
Anh muốn ngủ vùi trong tóc em
Để quên mưa gió lạnh bên thềm
Để quên từ biệt hoàng hôn xuống
Cũng không cần thấy mặt trời lên
Sáng em chải tóc gió vờn bay
Gót sen xao xuyến bước vân hài
Một hai sợi lạc vờn theo gió
Anh thấy tiếc hoài dáng tóc mai
Tóc em huyền ảo nhuốm ánh trăng
Gội ánh sao khuya, nửa dáng hằng
Tóc bay như sóng vờn tâm sự
Quên hết đêm dài sương khói tan
Một mai em sẽ xa rời tóc
Nhân dáng huyền xưa cũng đổi mầu
Suối bạc một dòng trôi ký ức
Trăng vàng cũng lạc nửa đời nhau.
Anh vẫn nặng tình thiên cổ xưa
Tóc em sương tuyết mấy giao muà
Trong anh như vẫn còn xanh mướt
Như buổi ban đầu kết tóc tơ
Dù suối năm xưa đã bạc giòng
Dù đời chìm nổi lắm long đong
Trong anh tóc vẫn còn tha thướt
Như buổi ban sơ mới thẹn thùng
Một mai anh có về nhang khói
Xin hãy chôn thơ với tóc nàng
Hồn anh sẽ đến trong thiên cổ
Ôm tóc em mềm.. chết dưới trăng.
HUY THANH