THƠ : NỖI HỜN SÔNG DỊCH
(TÂM SỰ KINH KHA KẺ SANG TẦN PHẦN 2 )HUY THANH
PHẦN 2: VÀO THƠ.
Hề sông Dịch lạnh mù sương khói
Sóng trường giang mòn mỏi về nguồn
Ta ngồi nghe khúc Cung Thương
Đường tơ đứt mối, nhiễu nhương cơn sầu
Mây rời bến Giang Đầu từ đó
Bờ bến xưa hoa cỏ ngậm ngùi
Gõ thuyền tiếng hát ra khơi
Chìm trong đáy nước, chơi vơi tấc lòng
Ly rượu đắng, mặn nồng cố quốc
Ta cố tìm một cốc trần ai
Ly bôi chưa uống mà sayDưới chiến bào vó mã chồn chân
Sao làm khổ kiếp lê dân?
Cho xương tắm máu, hỡi Tần bạo Vương?
Ta quyết chí một lần sang bến
Cùng với thanh chuỷ thủ sáng ngờiThà rằng maú chảy đầu rơi
Cũng cho trăm họ một lời hoan ca
Ta cám ơn tay ngà cung nữ
Đã vì ta hoá kiếp ngậm ngùi
Đêm nào lỡ tiếng đùa vuiNào hay ân hận một đời chiến binh
Ta cũng tạ tình người bạn cũ
Tiếng đàn như ấp ủ nghẹn ngào
Dây Văn còn tiếng ly tao
Mà sao dây Vũ nhuốm màu đao binh ?Ta cũng tạ ơn tình Thái Tử
Cưu mang đời xa xứ vong nô
Cung đình đối ầm đề thơRằng câu nguyệt bạch: ước mơ tao phùng
Biệt cố quốc vai chung nặng gánh
Ta xuống thuyền khi mảnh trăng non
Nam nhi chí cả, lòng son
Giáo gươm là bạn, tình con sá nào?Bao tang tóc sôi trào máu hận
Cùng Tần Vương chẳng đội trời chung
Ví dầu trời chẳng đoái dung
Thà thân tráng sĩ nát cùng cỏ hoa
Ta chết để sơn hà nhẹ gánhNgồi mạn thuyền giá lạnh hồn thiêng
Kinh cầu bặt tiếng cô miên
Cho hồn tráng sĩ chết chìm dưới thơ
Thôi từ giã bến bờ quan ải
Cho người đi mãi kiếp hào hùngNửa đời nặng gánh non sông
Mong chi một buổi tương phùng nước mây?
Ly rượu cuối cùng say chung chén Độc ẩm sầu kén bạn đề thơ
Nắng vàng nhuộm sóng lơ thơ
Để cây dương liễu còn hơ tóc nguồn
Xoá bến cũ, nỗi buồn nhẹ gánh
Để yên lòng chấp cánh ra đi
Lòng không vướng bận thê nhi
Một vùng biên ải, quân kỳ hoan ca
HUY THANH