THƠ:
ĐƯA NGƯỜI TUYỆT VỌNG
HUY THANH
THƠ
ĐƯA NGƯỜI TUYỆT VỌNG
HUY THANH
1-
Thuyền xa một bến sông sâu
Thấy ta tóc đã ngã mầu tuyết sưong
Chèo qua một bến vô thường
Thương người tuyệt vọng dặm trường viễn xaÁo bay mấy chặng giang hà
Tóc suông mấy độ, ương pha mấy lần
Ta về vọng gác thu phong
2-
Em chìm cát bụi trần gian
Tình trong tuế nguyệt cũng mang lỗi lầm
Thôi thì lỡ chuyện trăm năm
Như mây qua núi, như tăm nhạn tìm
Lá vàng gọi bước chân em
Cỏ lau rêu phủ lênh đênh dấu hài
3-
Chiều tàn giọt nắng trên tay
Mới hay đêm đã đưa ngày qua sông
Nhận chìm một khúc giang đông
Hồn thơ lầm lỡ nào mong lối về
Nên đành lạc bến sông mê
Hồn thơ rơi rụng bốn bề vô tăm
4-
Yêu nhau từ thuở mười lăm
Yêu nhau từ thuở mười lăm
Đến năm mười tám thuyền lầm bến neo
Thương em đã gác tay chèo
Thuyền theo phận sóng, kiếp bèo long đong
Năm xưa nấp dưới dù hồng
Có người tuyệt vọng, theo chồng về xa
HUY THANH