THƠ
BIỆT KHÚC NHÃ UYÊN
Em đi chiều sương trắng
Nên ánh nến tật nguyền
Mưa hoàng hôn lấm tấm
BIỆT KHÚC NHÃ UYÊN
Em đi chiều sương trắng
Lá úa dưới chân đồi
Mậy buồn thiu đứng lặng
Khi hoàng hôn khẽ rơi
Thông chìm vào hoang lạnh
Cho lá thấp cúi đầu
Hàng thùy dương hiu quạnh
Chia nửa cuộc tình đau
Em có về phố cổ
Tìm lại gót hồng trần
Anh xin làm ngọn cỏ
Theo dấu vết tình nhân
Em một hồn liễu rũ
Trong ký ức dạ đài
Nên tình không trú ngụ
Lệ tràn ướt khung vai
Năm ngón tay tháp bút
Lưu lạc trang sách hồng
Những bài thơ phai mực
Những mầu tím rưng rưng
Trang thơ còn xác bướm
Nên ánh nến tật nguyền
Mờ từng trang nhăn nhúm
Mờ nét chữ oan khiên
Đường em mờ dĩ vãng
Còn di tích mù lòa
Đường anh nhầu lãng mạn
Đời còn chút than tro
Mưa hoàng hôn lấm tấm
Cây cỏ cũng lặng lờ
Em đi vào tĩnh lặng
Nửa trời đất bơ vơ.
HUY THANH