HUY THANH
Em chốn tình xưa thiên cổ về
Bước hài xao động, áo sương che
Mang trăng ký ức hồn du mộng
Mắt mở rèm mi, thả ước thề
Em đến cho tình thơ ngát hương
Tóc bay lồng lộng, gió hoang cuồng
Hương sen cuối hạ nhầu son phấn
Mỏi bước trên dòng tóc tuyết sương
Chợt thấy muà em đọng mắt nai
Đêm sương lược giắt với trâm cài
Chờ mai nắng lụa vờn khuy áo.
Thả lạnh theo hồn thơ khói bayTa đã yêu nhau mấy hạn kỳ
Hẹn hò chung bước đến sinh ly
Ôm trăng chết với thơ huyền diệu
Sao chỉ một người khép diễm mi ?Từ đó nửa đời ta mất nhau
Lửa hương vụt tắt nửa tinh cầu
Em đi bỏ lại giàn hoa tím
Bỏ lại nghìn trùng.. ta vết đauChiều lạnh đồi sim tím cỏ vàng
Núi đồi gió hú vọng âm vang
Ta mang nỗi nhớ hương hòai niệm
Trong bóng phù du, ánh lửa tàn
Tình mộng sương trầm che ánh nguyệt
Trăng tròn ,trăng khuyết, vạn nỗi đau
Qua cầu dương thế bao nhiêu nhịp
Là mấy gịọt châu , mấy bước sầu
Em đi áo lụa chìm hư ảo
Hóa bướm thu vàng, chiếc lá phai.
Mưa tan những khúc thơ mầu nhiệm
Đồi núi rưng rưng, gió thở dài
Em chốn tình mê lạc bước về
Đầu nguồn nước cạn, đáy sông mê
Bến xưa ai vớt thơ huyền thoại
Thả gió hương bay, thả ước thề
Tạ nửa ơn đời ta có nhau
Hồn thơ trôi dạt bốn phương nào
Lao đao ký ức chìm trong mộng
Nâng chén rượu đời cạn.. bể dâu.
HUY THANH