HUY THANH
1-
Thôi gác mái chèo đi: người viễn xứ
Hạ cánh buồm từ tạ kiếp lênh đênh
Neo thuyền đời tạm biệt biển mông mênh
Và vĩnh quyết những kinh thành chói lọi
Hãy quên nhé, Paris ngàn gió bụi
Bông tuyết đầy chân tháp, chuyện tình xưa
Chiều công viên hoa nở Luxembourg
Thêm vàng tóc mắt ai mầu hạt dẻ ?
Xin từ tạ đôi bàn chân nhỏ bé
Xin từ tạ đôi bàn chân nhỏ bé
Đêm vũ trường chung nhịp bước Slow
Thuyền đi xa, nay trở lại bến bờ
Đi một bước, hồn thơ sầu vạn dăm
2- Có phải chăng trời chiều nay mây xám ?
2- Có phải chăng trời chiều nay mây xám ?
Đón ta về không kịp xuống hoàng hôn ?
Nước Tiền Giang: thấp thoáng sóng xuôi nguồn
Trôi bao cánh lục bình khoe sắc tím
Thoảng trên không, một tiếng chim bìm bịp
Báo nước đầy, cho đò nhỏ qua sông
Hàng dừa cao khoe tóc lá xõa bồng
Trên đường đất im lìm ngôi miếu cổ
Khói chiều bay, vườn nhà ai nhóm lửa?
Khói chiều bay, vườn nhà ai nhóm lửa?
Đốt rơm nồng, mùi rạ dưới gốc cau
Nắng chiều rơi, xanh thắm lá dây trầu
Đủ tô lại một mầu bông bí đỏ
Con diều biếc thênh thang hồn tuổi nhỏ
Bay vật vờ chìm khuất dưới rặng tre
Đường làng vui lũ lượt đám trâu về
Con nghé nhỏ vừa đi, vừa bú mẹ
Ta về đây tìm lại ngày thơ bé
Hồn bàng hoàng trước miếu mạo, đình xưa
Tìm tiếng chày giã gạo sáng trăng mơ
Và điệu hát câu hò theo nhịp giã
Để quên đi thời bon chen vội vã
Bước công hầu, chen chúc nấc thang mây
Cũng đôi khi đành vào cuộc rủi may
Ta vấp ngã trong vũng lầy khanh tướng
Ôi quê hương đã dang tay chào đón
Ngày trở về của một đứa con hoang
Bụi phồn hoa, dâng ngập giấc mơ vàng
Và ảo ảnh nung sôi lòng khát vọng
Nay về đây tìm cội nguồn để sống
Biệt phong trần , rộn rã bước tiêu dao
Dưới bóng đa quán lá nhỏ hôm nào
Chén trà tiễn, em trao lời ước hẹn
Những ảnh mộng theo ngày xưa tan biến
Ta cởi giầy đi chân đất thăm em
Lá trầu xanh vôi trắng mới vừa têm
Ta tặng muộn cho em làm sính lễ
Ôi quê hương ngày về sao vui thế ?
Mắt em ngời gom hết bóng mây tan
Giăng chiêm bao bằng những sợi tơ vàng
Cho đom đóm lập lòe như ánh nến
Cánh vạc bay cất tiếng kêu trìu mến
Chốn bình yên em đón giấc mơ hồng
Đêm làng quê còn thao thức con sông
Em khép mắt đem trăng vào giấc ngủ
Rồi tỉnh mộng bàng hoàng ta nức nở
Đêm xứ người nhớ một bóng quê xa.
Giữa đêm khuya nâng chén rượu giang hà
Men vị đắng xót xa hồn cố xứ
Giữa đêm khuya nâng chén rượu giang hà
Men vị đắng xót xa hồn cố xứ
HUY THANH.