9/12/12

THƠ: ĐIỆU BOLÉRO CUỐI CÙNG


THƠ: ĐIỆU BOLÉRO CUỐI CÙNG


Photobucket
HUY THANH


ĐIỆU BOLÉRO MỘT

1-

anh vẫn thường nghe em hát vào những đêm mưa ngoại ô Sài Gòn,
những đêm không trăng chỉ còn ánh sáng hỏa châu soi vằng vặc,
những đêm côn trùng nằm im nghe từng hối đại bác,
dội về từng nhịp theo tiếng gõ cầu kinh,
mẹ không ngồi im hết được giờ thiền,
khi tiếng trẻ khóc ré lên từ nhà bên cạnh,
tiếng ru hờ quờ quạng giữa cơn mơ
trên gác trọ bình dân cũng thật tình cờ,
trong ánh điện câu mù mờ soi không đủ sáng,
ngưởi sinh viên gục đầu trong giấc mơ tản mạn,
cố học đôi ba câu sinh ngữ chập chờn,
để mai nầy lỡ rời bỏ quê hương,
còn chút vốn liếng chữ nước người đổi miếng cơm manh áo

2-

đêm muà hè  em như người hát dạo,
tiếng hát em trong cơ thể lạnh run,
hai gánh nước vẩn chưa đầy thùng.
chiếc phông tên vẫn nhỏ từng giọt đời trăn trở, 
như chia  tình nghèo cho cuộc tình dang dở,
nửa đêm khuya em hát bài nhạc sến  rưng rưng
điêu Boléro vẫn gõ trên đôi thùng
những bài ca mà anh không bao giờ nghe dù chỉ một lần,
cũng chẳng biết câu đầu hay câu cuối,
mà sao bây giờ anh cảm thấy nhiều sám hối,
tiếng hát em như lời trăn trối
khi tiếng ca như vết chém âm thầm,
những vết thương tình máu chãy đến trăm năm,
dù  người hát không là ca sĩ
mà chỉ là một cô mari sến
kiếp ở đợ hát bên lề đường nhửng đêm vắng cô đơn

3-

rồi một đêm  gió bão mưa tuôn ,
chiến tranh đến thật gần,viên đạn lạc từ đâu bay đến,
em ngã gục khi đang hát bài ca sến,
điệu Boléro cũng chợt tắt nửa chừng
điệu Boléro và tiếng hát cuối cùng, 
như giọt nước phông tên ngừng chảy,
trên những mảnh đời oan trái,
như những thân phận người trôi dạt giữa chiến tranh.
ôi  người ta tay bóp cò súng mà miệng giở giọng nói  hoà bình.

4-

buổi sáng  thức dậy may quá còn thấy anh,
ngắt thử tay chân thầy đau mới biết mình còn sống,
vặn thử radio nghe tin thế giới nhiều sôi động,
chuyện chiến tranh, cướp giật, lừa đảo, ngoại tình
ôi loài người thế giới văn minh,
chỉ là những  danh từ sáo rỗng
điệu Boléro từ nay bay bổng,
trong trong lòng anh từ  những nỗi ngậm ngùi,
em biết không hỡi người em gái mari sến của anh ơi

ĐIỆU BOLÉRO HAI

1-

những đêm vắng anh về qua  con đường cũ
trong bóng tối hàng me và những bức tường loang lở
người con gái ăn sương đốt điếu thuốc lập loè
đứng núp dưới bóng tối goi mời khách về khuya 
điệu Boléro cất lên từ hai bờ môi tím,
những bài ca ảm đạm, những tình khúc rẻ riền,
trong mảnh đời ủ rũ

2-

rồi bỗng tiếng còi xe gầm rú ,
người ta ném ngưòi con gái  ăn sương lên xe như một con con chó,
chở về giam vào cái gọi là trại nhân phẩm con người,
nơi mà người ta nói đến hai chữ nhân quyền 
mà giá tri chỉ bằng một bát phở ăn lót lòng buổi sáng

3-

họ biết đâu ở một hẻm tồi tàn khuya vắng.
trong căn nhà hoang
đứa  con nàng khát sữa khóc đến giọng khàn,
không có mẹ
ôi tuổi thơ mịt mù hoang phế
nó biét đâu  người mẹ sẽ không  bao giờ về,
điệu Boléro cuối cùng đã tắt.

4-

thôi hãy nín khóc đi bé ơi,  loài người bây giờ đang  cúi mặt,
làm những diễn viên xiếc cho cuộc đời.


Photobucket

HUY THANH