THƠ:
TUỔI CHÚNG TÔI
HUY THANH
Tuổi chúng tôi những tuổi đời ương dở
Những con người chờ mở cửa thiên thu
Muốn xem đời như một cõi vô ưu
Mà vẫn cố bon chen dòng thế sự
Tuổi chúng tôi lạc loài trong sách sử
Sống mà như đóng vở kịch tuồng chèo
Ngày qua ngày với ngàn nỗi gieo neo
Đêm còn lại lạc loài dăm tiếng hát
Những bài ca rung lên lời nhã nhạc
Chấm dứt rồi không để lại âm giai
Bờ môi thâm đôi tiếng hát lạc loài
Nên hoang phế ngón ltay vàng khói thuốc
Đời đi hoang những chuỗi ngày độc dược
Đốt cơn vui vào men rượu lập lờ
Ván cớ đời như định mệnh thắng thua
Nên chai đá làm khô hồn nhân ảnh
Tuổi chúng tôi những con người máu lạnh
Với tha nhân,và với cả chính mình
Đu quay đời trong nạn kếp tử sinh
Mà nghe buốt từ bàn tay, chân tóc
Trước thần linh cũng âm thầm cúi mặt
Vì trần gian trót lỡ bán linh hồn.
Nên cả đời bội bạc với tiền nhân
Đến khi chết.vẫn chưa lần sám hố
Tuổi chúng tôi những bề dầy tội lỗi
.Sống quen dần lời giả dối cùng nhau.
Tách cà phê thay cho những câu chào.
Tay vẫn bắt sau bao điều toan tính
Tuổi chúng tôi những người ưa dua nịnh
Cố gượng cười không đủ chút hồn nhiên
Quên tên mình và quên cả tên em
Chờ Thượng Đế gọi lên vào địạ ngục
HUY THANH
HUY THANH