THƠ
PHIÊN CHỢ CAO NGUYÊN ĐẦU NĂM
HUY THANH
Rừng núi khoe mình thắm sắc mai
Thông xanh buông dáng vóc trang đài
Lối mòn xanh cỏ, rêu xanh đá
Én liệng chao đàn trên nhánh cây
Những nàng sơn nữ nón thao che
Khăn quàng thổ cẩm chung vui bước
Gùi nặng vẫn cười nói mải mêChợ họp trên đồi dưới gốc sim
Lưa thưa quán cóc chẳng che rèm
Hàng gà, hàng cá, chen hàng lợn
Hàng bí, hàng bầu, những món quen
Người mua, kẻ bán, gọi mời chào
Dê kêu, gà gáy, đầy phiên chợ
Mẹ bế bồng con , nhộn tiếng rao
E ấp tình xuân thiếu nữ Mường
Váy mầu sặc sỡ, óng như nhung Hài hoa thêu mấy cành mai thắm
Mắc liếc nhìn ta, bước thẹn thùng
Uống rượu khơi khơi giữa chợ đời
Ta ngồi quán vắng ngắm mây trôi
Trời xanh như níu mây xanh lại
Tiếc những muà xuân của đất trời
Phiên chợ đầu năm sớm tan dần
Nguời về xóm Mán, kẻ về Thôn
Mường Luông sau bức màn sương phủ
Mây trắng trôi vào khói bếp cơm
Ta vẫn thương mình kiếp lãng du
Đi trong ảo ảnh lắm sương mù
Hồn thơ đã cạn tình nhân thế Một bóng như người khổ hạnh tu .
Một góc hoàng hôn ta nhớ em
Ngày đi mưa ướt lạnh cao nguyên
Nụ hôn chết giữa vành môi tímMột tiếng "khèn" rơi chạnh nỗi niềm
Phiên chợ đầu năm của xứ Mường
Ta ngồi quán cóc, nhớ người thương
Cà phê mấy giọt đầy thương nhớNên gió cao nguyên buốt dị thường
HUY THANH